Thursday, March 21, 2013

Chuyện 1001 đêm: Ông thần ve chai


Ngày xưa, lâu lắm rồi (khoảng năm 2013), tại một làng quê ven biển có ông lão đánh cá nghèo khó nhưng rất cần cù. Một buổi sớm tinh mơ, như mọi sớm mai khác, ông ra biển đánh cá. Buồn thay, ông lão quăng mấy mẻ lưới mà chỉ được toàn cành khô, rác rưởi, trong lưới loảng xoảng tiếng vỏ lon bia va chạm vào nhau. Vừa cằn nhằn rằng biển càng ngày càng dơ do phát triển du lịch, ông lão vừa quăng ra mẻ lưới cuối cùng, thầm mong sẽ có nhiều cá !

Lần này tấm lưới cũng nằng nặng làm lòng ông mừng khấp khởi. Ôi trời, khi kéo lên thì chẳng có cá, chẳng có rác, cũng chẳng có vỏ lon bia mà chỉ có… một chai bia. Chán như con gián, ông buồn tình quan sát chai bia và ngạc nhiên thấy rằng đây chẳng phải chai bia rỗng! Nắp chai còn vặn chặt, điều đó chứng tỏ bên trong chai còn bia. Ông lão nhủ thầm: còn nước còn tát, còn bia còn uống, không có cá để ăn thì khui bia để uống vậy! Thế là ông lão đánh cá khui chai bia.

Bụp một cái, có làn khói xám từ trong chai bay ra, vươn lên trời cao rồi làn khói từ từ tụ lại thành hình một… ông thần. 



Ông thần cười hề hề, nói:
  • Ông già kia, ta là thần bị giam trong chai bia kia đã mấy chục năm nay. May nhờ ông mở nắp mà ta chui ra được. Để trả ơn ông, ta sẽ giúp ông ước gì có nấy, hổng ước cũng có. Ông ước lẹ lẹ đi để ta còn… biến! 
Ông lão sợ quá, lắp bắp: Dạ thưa thần, tui… tui không biết ước gì hết! 

Thần cằn nhằn: Ước mà cũng hổng biết! Thôi để ta giúp luôn cho. Ngươi muốn có một cái ra-dô để nghe dự báo thời tiết, nghe tin tức, nghe cải lương… được hông?

Lão đánh cá gật liền: Dạ được, dạ được. Thần giúp lẹ lên rồi biến đi cho khuất ạ, nhìn mặt thần… thấy ghê quá!

Thần: Tầm bậy, ơn cứu mạng ta mà trị giá chỉ có bây nhiêu đó sao? Ta cho ngươi thêm cái điện thoại di động để khi ra biển thì có thể gọi về liên lạc với vợ con nghe?

Ông lão: Dạ được, dạ được!

Thần: Còn nữa, ta cho ngươi cái máy tính nữa nghe?

Ông lão: Dạ được, thần cho nhiêu lấy nhiêu. Nhưng mà tui xài máy tính để làm gì ạ?

Thần: Hèm, để chơi game, và truy cập Internet. Ta cho ngươi luôn cái máy nghe nhạc nữa, tha hồ nghe… cải lương.

Ông lão: Dạ đủ rồi ạ. Thần cho rồi biến đi cho tui nhờ ạ…

Thần: Đâu được! Ta cho ngươi thêm cái máy chụp hình, máy quay phim cho đủ đồ nghề. Vậy nhe?

Lão đánh cá lúng túng gật đầu. Ông thần bèn dúi vào tay lão cái gì nho nhỏ rồi hô biến, bay đi.



Hai Ẩu là người chứng kiến câu chuyện này từ đầu, thấy ông thần bay đi vội chạy theo nắm giò ổng kéo lại, nài nỉ hỏi:
  • Ông thần ơi, sao ông cho lão đánh cá nhiều vậy, cho tui được hông? Mà sao tui thấy ông chỉ dúi vô tay lão cái gì nhỏ xíu vậy? Máy tính, máy nghe nhạc, máy quay phim, chụp hình đâu? 
Ông thần quay lại ngó Hai Ẩu. Ổng hơi giật mình, rồi lại cười hề hề:
  • Hề hề, ta cho ổng cái smart phone rẻ tiền, giá cỡ hơn một triệu đồng. Thì trên đó có tính năng radio, chơi game, truy cập internet, nghe nhạc, quay phim, chụp hình… 
Ra là vậy, làm Hai Ẩu tưởng ổng cho ông già nhiều thứ quý giá lắm. Hai Ẩu hỏi: Giờ ông đi đâu đây?
  • Ta kiếm chai bia khác, chun vô lại! Để kiếm ông già khác cứu ta ra! 
  • Ủa, sao kỳ vậy? Ông vừa mới từ trong đó được cứu ra mà? 
Ông thần kề tai Hai Ẩu, nói nhỏ: Ta giả bộ đó thôi, cỡ ta như vầy làm sao bị nhốt trong đó được!

Hai Ẩu hỏi: Vậy chớ ông là ai?

Thần: Nói thiệt với anh bạn, ta là nhân viên quảng cáo cho mấy hãng công nghệ. Hổng xài chiêu này làm sao mà đưa cái xì-mát phôn tới tay mấy ông già ở các vùng hẻo lánh ? Ta tốn có hơn triệu đồng, coi như chi phí quảng cáo, nhưng sau đó ta sẽ thu được tiền cước viễn thông, phí dịch vụ… Ngoài ra còn dụ được thêm nhiều người khác ở quê ông lão đánh cá mua sản phẩm của ta nữa. Hiểu chưa?

Ông thần biến đi rồi, Hai Ẩu kể lại xem như giới thiệu một chiêu quảng cáo. Các hãng điện thoại muốn sử dụng chiêu này xin cứ tự nhiên, Hai Ẩu không đòi tiền bản quyền đâu ạ!


Hai Ẩu
eChip 369 - 15/03/2013

Người ấy... là đứa nào?


Tớ đang ngồi xem phim trên ti vi. Tớ không phải dạng người ghiền xem ti vi đâu nhé, chẳng qua là dạo này kinh tế khó khăn, công việc đình trệ, tớ không biết làm gì nên đành xem ti vi để xả stress vậy!

Đó là bộ phim Tàu Tam quốc diễn nghĩa (ấy, đừng trách tại sao tớ không coi phim Việt mà lại coi phim Tàu nhé, tớ chỉ đụng gì coi nấy thôi, mà nhà đài lại khoái chiếu phim Tàu mới chết!). Phim có thuyết minh tiếng Việt, đang đến đoạn 3 anh em Lưu Bị, Quan Công, Trương Phi uýnh nhau tưng bừng với Lữ Bố.


Đang xem phim mà có dòng chữ chạy ở dưới chân màn hình thì nó là cái gì? Dĩ nhiên là phụ đề phim chứ còn gì nữa! Kể cũng lạ, phim đã có thuyết minh mà sao lại còn phụ đề nữa nhỉ? Thà không có chữ chạy thì thôi, chứ nếu có, nó cứ đập vào mắt thì tớ phải đọc. Tớ đọc thấy như thế này :

Bạn muốn biết người ấy nghĩ gì về mình. Hãy soạn tin nhắn với cú pháp...

Tớ dụi mắt, không biết sao cái phụ đề này chả ăn nhập gì với truyện phim đang diễn ra, cũng chẳng ăn nhập gì với lời thuyết minh đang nghe, bởi vì trên ti vi mấy cha nội đó đang uýnh nhau ầm ầm, còn hơi đâu mà nghĩ ngợi chứ? Và chả lẽ lại nghĩ về… tớ?

Và người ấy ở đây là ai ấy nhỉ ? Lữ Bố, Lưu Bị hay Quan Công, hay Trương Phi?

Tớ bị phân tâm, chả xem phim được nữa, mà lo chăm chú đọc tiếp cái phụ đề :

Hãy soạn tin nhắn với cú pháp : CONLUA và gửi đến số 8783

Tới đây tớ cũng chịu, chả biết nổi Người ấy là ai, tớ tò mò và quyết định móc điện thoại ra để nhắn tin. Sau một hồi suy nghĩ lung lay cả cái đầu, tớ đoán rằng Người ấy ở đây chính là... Lưu Bị. Tớ bèn nhắn tin :

CONLUA LUU BI

Và gửi đến số 8783 (các bạn cứ đọc số này là tầm bậy tầm bạcho dễ nhớ nhé!)

Tí tẹo sau, tớ được tin nhắn trả lời như sau :

Tình trong như đã, mặt ngoài còn e !

Vô duyên ! Quả là chẳng ăn nhập gì đến phim, chẳng ăn nhập gì đến Lưu Bị, lại càng chẳng ăn nhập gì đến... tớ ! Nhảm nhí thật !

Hay là tại mình xác định Người ấy sai ? Thôi, thử lại lần nữa vậy, lần này tớ chọn Người ấy là Lữ Bố. Tớ nhắn tin :

CONLUA LU BO

Lần này tin nhắn trả lời cho tớ là :

Và con tim đã vui trở lại.

Lãng xẹt ! Lần này cũng chẳng ăn nhập với cái giống gì cả. Trên ti vi còn hai gã nữa là Trương Phi và Quan Công, vậy Người ấy là ai? Quang Công hay Trương Phi? À mà không, trong Tam quốc chí thì còn có Khổng Minh, Tào Tháo… nữa. Ắt hẳn Người ấy là Tào Tháo rồi. Tớ nghĩ vậy và quyết định nhắn tin lần thứ ba.

Xui thay, tớ nhắn tin không được, điện thoại tớ hết tiền !

Tớ ngạc nhiên quá, chả là tài khoản điện thoại của tớ cũng còn đến mấy chục ngàn đồng kia mà. Sao mới đó mà đã hết tiền rồi

Tớ kiểm tra lại và phát hiện ra tài khoản của mình đã bị trừ đi 30.000 đ. Ai trừ? Trừ vì cái gì? Thôi chết, mình chỉ mới gửi có 2 cái tin nhắn, vậy là mỗi tin nhắn nó xơi của mình 15.000 để làm cái trò vớ vẩn này đây.

Tớ lờ mờ nghiệm ra rằng đây là một cái bẫy được giăng ra để móc túi mấy thằng ngu như tớ. Tớ cũng lờ mờ hiều ra rằng cái trò ma này chả liên quan gì đến phim, Người ấy chả phải nhân vật nào trên phim, mà có lẽ là nó nói người yêu hay bồ nhí gì đó. Dù là gì đi nữa thì đây cũng là một trò vớ vẩn, cực kỳ vớ vẩn.

Vậy là tớ mất xem phim (vừa đọc cái phụ đề dỏm, vừa nhắn tin, làm sao xem phim được chứ?), lại mất tiền 30.000 đồng, đã vậy còn bực mình nữa chứ.

Chẳng những tớ không xả stress được, mà thậm chí còn stress nặng hơn nữa. Tớ quạu, tớ nổi điên lên, ai làm ơn cho tớ biết Người ấy là ai với!

Wednesday, March 20, 2013

Bác Ba Phi đến thăm


Bác Ba Phi tự dưng xuất hiện trước của nhà làm Hai Ẩu vừa mừng vừa hết hồn. Hai Ẩu hỏi ổng từ Cà Mau lên đây có chuyện chi, bác Ba Phi cười rổn rảng trả lời: Tết nhứt tao tới thăm bây chớ chi. Với lại dạo này nghe nói thương mại điện tử và mạng xã hội ở đây phát triển bộn nên tao tới thăm coi thiệt tình sự thể nó ra sao.

Hai Ẩu tròn mắt hỏi: Bác cũng biết thương mại điện tử và mạng xã hội nữa à? Tưởng bác chỉ biết nói dóc thôi chớ!

Bác Ba Phi cười hềnh hệch nói: Bây lạc hậu quá! Ba Phi thời thế giới phẳng phải khác Ba Phi hồi nẳm chớ! Nghe đâu bữa giờ có nhiều cái hội thảo về mạng xã hội và thương mại điện tử lắm hả. Đâu, hội thảo nói gì, bây cho qua coi chút coi (mấy nay qua đi xe đò, hổng có dzô mạng đọc tin được).

Hai Ẩu mở máy, truy cập Internet để bác Ba Phi coi nội dung các buổi hội thảo và giao lưu trực tuyến.


Có một câu hỏi trong buổi giao lưu trực tuyến như thế này:

Trên diễn đàn K có người nói rằng, mạng xã hội Z dùng tiểu xảo kích view để tạo ra con số ảo về lượng thành viên và lượng truy cập còn mạng G ép game thủ làm thành viên. Điều này có đúng không?

Câu trả lời là: Không, chắc chắn là không! Số lượng người truy cập và thành viên của tụi tui là thiệt 100%!

Bác Ba Phi gật gù: Đúng, đúng, họ đâu phải bác Ba Phi như qua đâu nên chắc chắn họ không bao vờ nói dóc. Có điều làm sao để chứng minh điều đó thì không thấy họ nói phải không chú em?

Hai Ẩu lại đưa ra một nội dung, trong đó một trang web thương mại điện tử công bố lượng người truy cập trang web đó là 1 triệu lượt người 1 ngày. Thế nhưng những thành viên khác phản bác, cụ thể một ý kiến nói như thế này: Tôi thấy trang này tạp nham quá, đủ mọi thủ đoạn để SEO và quảng bá, dùng tools để spam khắp toàn bộ các diễn đàn, các nơi có thể post bài và chèn links. Nội dung thì toàn chèn các title và tiêu đề câu view, từ khóa bậy để nhiều người tìm kiếm vào. Lại có ý kiến dẫn ra một công cụ đo lượt truy cập, cho thấy trang này chỉ có hơn 40.000 lượt truy cập một ngày (thay vì là 1 triệu).

Bác Ba Phi vỗ tay khen hay, nói: Làm dzậy mới hay chớ! Website mà hổng có ma nào vô thì làm ăn mẹ gì? Nếu là ở nhà quê như qua thì qua sẽ kêu con cái, cháu nội, cháu ngoại, dâu rể, kêu luôn bà con hàng xóm mỗi ngày truy cập web của mình vài chục lần cho nó rậm đám. Còn ở thành phố này nó hiện đại hơn nên chơi chiêu trò như dzậy là phải lắm!

Hai Ẩu nói: Bác Ba à, bây giờ còn có vụ làm Fanpage trên Facebook và mua Like nữa đó.

Bác Ba Phi gật gù: Vụ này bác cũng có nghe qua, nhưng sẵn tiện thì bây nói lại cho rõ đi.

Hai Ẩu kể: Fanpage là những trang tạo miễn phí trên Facebook, có thể là của cá nhân, nhóm hay tổ chức. Nội dung trang là những thông tin của nhóm, tổ chức đó để quảng bá, giới thiệu mình đến mọi người. Khi người xem nhấn Like đối với trang đó xem như ủng hộ nhóm, tổ chức. Số người Like càng nhiều là uy tín của nhóm, tổ chức càng mạnh.

Bác Ba Phi nói: Ừa, vậy là phải đạo.

Hai Ẩu lắc đầu: Nhưng sự đời không phải vậy, nhiều fanpage chẳng có ma nào like cả, thế là họ mua Like. Có nhiều tổ chức, cá nhân được lập ra để bán Like. Họ làm thế quái nào đó không biết mà số lượng Like của fanpage ấy tăng vọt lên, chủ fanpage sẽ trả tiền theo số Like, hình như 500 – 1.000 đồng cho mỗi Like.

Bác Ba Phi cười sằng sặc, nói: He he he, như vậy thiệt ra đâu phải được thích đâu, và cũng đâu được lợi lộc quái gì đâu. Chuyện này giống như nói: Em yêu anh thấy mẹ! nhưng thiệt ra là thương tiền của anh thôi chớ hổng có thương anh gì ráo trọi. Dzậy mà anh cũng chấp nhận bị lừa!

Nói tới đây, bác Ba Phi xua tay: Thôi, chú em khỏi nói mấy chuyện đó nữa. Sao chú em không vô trang web thương mại điện tử kiêm mạng xã hội của Bác Ba Phi mà coi?
  • Ủa, có mạng xã hội Bác Ba Phi nữa à?
  • Chớ sao mậy! Trang web Bác Ba Phi mới lập có mấy ngày mà lượng người dzô coi quá trời luôn á. Là nhờ bác Ba Phi của bây nổi tiếng quá (thương hiệu có giá), thêm nữa vô đó tha hồ nói tầm xàm, giới thiệu hàng hóa búa xua mà không sợ bị ai la nên người ta tham gia quá trời luôn (hổng lẽ lại la Sao bác Ba Phi nói dóc dữ vậy?)

Hai Ẩu trầm trồ khen ngợi: Haizaaa, bác hay quá! Cho Hai Ẩu này tham gia làm thành viên mạng xã hội Ba Phi của bác với nghen!

Bác Ba Phi lại khoe: Có thằng nhóc Zúc zúc gì đó bên Mỹ đánh tiếng đòi mua lại trang web của qua mà qua hổng chịu bán đó!
  • Chắc bác Ba muốn nói Zuckerberg, chủ trang mạng xã hội Facebook? Sao bác không bán?
  • Nó trả giá thấp quá, có 1 tỷ đô hà! Vả lại qua muốn giữ bản sắc Việt, thương hiệu Việt mà. Bán sao được?

Hai Ẩu hỏi: Bác ơi, những thông tin này có thể kiểm chứng ở đâu, như thế nào hả bác?
  • Không tin cứ hỏi bác Ba gái mày á!

  • Hai Ẩu
    eChip 367 - 01/03/2013

Sunday, February 3, 2013

Bồng bềnh trên mây


Dạo này thiên hạ xôn xao với điện toán đám mây, thế nên thiên thượng - tức là chốn thiên đình – cũng không kém phần chộn rộn. Điểm khác nhau là ở trần gian người ta nói đến điện toán đám mây tức là nói… chuyện trên trời, còn ở trên trời nói điện toán đám mây tức là nói chuyện ngay đây. Bởi vì người thượng giới đi trên mây mà!

Bạn đừng nghĩ người ở trên mây sẽ am tường điện toán đám mây mà lầm nhé. Đã nói là họ đi trên mây! Mỗi vị nghĩ một cách, hiểu một đàng, cứ phiêu phiêu bồng bồng vẩn vơ chẳng đâu vào đâu cả!

Như Nam Tào chẳng hạn, ông nghe nói rằng với điện toán đám mây, từ đây dữ liệu sẽ bồng bềnh trên mây, cho dù mây có chập chùng dưới chân đi nữa thì lòng ông vẫn bồn chồn. Sổ Nam Tào do ông cai quản đã ngàn vạn năm nay, chẳng lẽ giờ đây phó mặc cho đám mây lang thang nào đó? Nam Tào cảm thấy trong lòng bất an vì không biết theo mây bay như vậy có an toàn cho quyển sổ sinh tử của ông không, liệu có gã hacker nào xóa, sửa trong sổ để thay đổi mệnh trời hay không? Ông cũng cảm thấy phiền lòng vì quyền uy của mình như bị giảm đi. Ngày nào còn ôm quyển sổ Nam Tào nắm chuyện tử sinh của hàng tỷ người, nay ngơ ngác nhìn mây trôi, thử hỏi có nao lòng không chứ?


Như Thiên Lôi chẳng hạn, ông nghe nói rằng với điện toán đám mây, giờ đây cho dù có tai nạn xảy ra như cháy nhà, cướp giật – hay thậm chí thiên tai như sóng thần hay… trời đánh thì dữ liệu vẫn an toàn, chẳng bị sao cả. Trời đánh là gì? Chính là ông, là Thiên Lôi đánh chứ là ai! Từ thuở khai thiên lập địa tới giờ, nhắc tới Thiên Lôi ai mà không sợ? Hình phạt mạnh mẽ nhất, tai họa khốc liệt nhất không ai đỡ nổi chính là lưỡi búa Thiên Lôi của ông. Vậy mà giờ đây điện toán đám mây dám chấp luôn cả Thiên Lôi, coi Thiên Lôi không ra một gờ-ram nào thì thử hỏi có ứa gan không chứ? Cơn lôi đình nổi lên, Thiên Lôi xách búa chạy đi, nhìn xuống hạ giới tìm một trung tâm thông tin và tung hết sức giáng mấy búa như… trời giáng! Sấm chớp nổi lên, toàn bộ trung tâm thông tin cháy đen thui. Thiên Lôi cười hỉ hả. Thế nhưng 10 phút, 1 tiếng, rồi cả ngày trôi qua, những dữ liệu của trung tâm vẫn được nhịp nhàng cung cấp cho các nơi như chưa hề bị… muỗi cắn. Thiên Lôi quê xệ quá, buồn cho quyền năng của mình không còn nữa, ngồi ôm mặt khóc hu hu như con nít!

Bây giờ ta nói đến một nhân vật mà ngày xưa từng là Thiên Bồng nguyên soái trên thiên đình, chúng ta vẫn quen với tên gọi là Trư Bát Giới. Khác với Nam Tào và Thiên Lôi, Trư Bát Giới chẳng những không buồn mà lại còn khoái trá đón chào điện toán đám mây nữa. Người ta bắt được một email của Trư Bát Giới gửi Cao Tiểu thư (người vợ hụt của hắn) như sau:

Cao tiểu thư thương nhớ,

Thấm thoát bao nhiêu năm, anh theo đại sư huynh Tôn Ngộ Không và sư phụ Đường Tam Tạng để làm hệ thống mạng quản lý và xử lý thông tin. Sư huynh Tôn Ngộ Không làm đại máy chủ, sư phụ Đường Tam Tạng làm Admin, còn anh cùng hai sư đệ là Sa Ngộ Tịnh và Bạch Long Mã làm các máy chủ bộ phận em à.

Anh là người vô cùng tài ba như em đã biết. Anh chỉ có một chút xíu tật xấu là tham ăn, lười biếng và hay ngủ suốt ngày. Đó là chưa kể ngày đêm anh luôn nhớ thương em, mong mỏi được gặp em để cùng nhau ân ái. Có nhiêu đó thôi mà sư phụ và sư huynh càm ràm quá cỡ.

Sư huynh luôn miệng nói rằng quản lý những thành phần như anh làm hệ thống trở nên quá phức tạp, tốn kém, hiệu quả thấp. Thật là oan, đó chẳng qua là Tình yêu vĩ đại anh dành cho em thôi mà!

Việc rồi cũng đến tai Phật tổ Như Lai, Ngài bèn phát minh ra một cái gọi là Điện toán đám mây. Hic, lúc Ngài truyền đạt cho bọn anh về điều này thì anh đang... ngủ, nên cũng không hiểu rõ nó là cái gì. Anh chỉ có thể giải thích đại khái cho em hiểu như sau:

Mọi sự giờ này đều được tập trung cho một máy chủ ảo là đại sư huynh Tôn Ngộ Không của anh. Y ta tập trung 72 phép thần thông của mình, ban phát mọi tài nguyên như bộ nhớ, dung lượng đĩa... v.v... cho mọi nơi, kể cả các phần mềm ứng dụng như hệ soạn thảo văn bản, bảng tính và đủ thứ trình ứng dụng khác.

Điều đó có nghĩa là sẽ chẳng cần đến cái bụng phệ và cây đinh ba của anh nữa. Anh có ngủ cũng chẳng sao, có mải ăn hay mải nhớ đến em cũng chẳng ảnh hưởng gì đến vận hành của hệ thống. Vậy thì anh không cần đi theo sư phụ nữa, vì nuôi anh chỉ tổ tốn cơm của người thôi.

Nay anh gửi mail này thông báo cho em biết anh đã được trở về để cùng em vui duyên cầm sắt. Mong rằng em chưa tái giá để vợ chồng mình được sống hạnh phúc bên nhau.

Đợi anh nhé em,

Chồng yêu quý của em.

Nguyên Thiên Bồng Nguyên Soái
Trư Bát Giới – tức Trư Ngộ Năng.

Trước tình hình kẻ nói Đông, người nói Tây ấy, ai cũng biết nhưng biết điện toán đám mây theo kiểu bồng bềnh trên mây, buồn vui lẫn lộn, Tôn Ngộ Không quyết định tổ chức một buổi hội thảo triệu tập toàn bộ thiên đình để giải thích cho mọi người hiểu rõ thế nào là điện toán đám mây.

Buổi hội thảo được tổ chức trọng thể tại cung Diêu Trì của Tây Vương Mẫu, nơi ngày xưa tổ chức hội bàn đào. Dĩ nhiên, đào tiên phải được chuẩn bị sẵn sàng cho hội thảo, bên cạnh đó là những tiên nữ đẹp tuyệt vời múa khúc nghê thường và… múa bụng, Bắc Đẩu còn cẩn thận mời PSY từ hạ giới lên để góp vui bằng tiết mục Gangnam Style. Phải như vậy mới dụ được những thần tiên khó tính trên thượng giới, chứ nếu chỉ đơn thuần mời dự hội thảo khoa học thì họ không đi đâu!


Về phía Tôn Ngộ Không, y chuẩn bị kỹ lưỡng hạ tầng kỹ thuật để phục vụ hội thảo, slide show bằng Power Point, minh họa bằng các ứng dụng dùng điện toán đám mây. Đương nhiên đường truyền Internet cũng phải được kiểm tra cẩn thận.

Buổi hội thảo diễn ra hết sức thuận lợi. Đào tiên đã được mời, tiên nữ múa những điệu lả lơi nhưng không để sự cố lộ hàng nào xảy ra. Khi mọi người đang ộp-pà, ộp-pà theo điệu nhảy Gangnam Style thì Tôn Ngộ Không bắt đầu bài thuyết trình của mình.

Như đã biết, nói đến điện toán đám mây là phải nói đến Internet. Và như đã nói, đường truyền Internet đã được kiểm tra cẩn thận.

Thế nhưng, chết tiệt, không vô Internet được! Tôn Ngộ Không trơ mặt khỉ ra chẳng biết trình bày thế nào. Y nhảy tót vào hậu trường, quát bọn kỹ thuật viên: Tại sao? Tại sao?

Có ai đó trả lời: Thưa đại thánh, mọi kết nối đều tốt, nhưng mà… nhưng mà không vô Internet được là tại đứt cáp quang biển ạ!

Tôn Ngộ Không quát lên: Đứt cáp quang biển ở đâu? Khi nào khắc phục xong?

Trả lời: Đứt cáp quang biển ở gần bờ biển Vũng Tàu ạ. Dự trù 2 tuần nữa sẽ khắc phục được ạ!

Các thần tiên nhao nhao lên: Thế nào? Chúng ta đang nói chuyện điện toán đám mây là chuyện trên trời mà, sao chuyện dưới biển có thể ảnh hưởng đến chuyện trên trời được?

Tôn Ngộ Không nhăn như… khỉ, không biết nói sao. Trư Bát Giới thì khoái chí rống lên:
  • Ộp-pà, ộp-pà, Gangnam Style…

Cả cung Diêu Trì hân hoan, nhảy múa như không có sự cố gì xảy ra. Hội thảo thành công mỹ mãn.

Hai Ẩu
eChip Xuân 2013

Monday, January 21, 2013

So tài thám tử

Chuyến xe buýt Sài Gòn – Biên Hòa kéo dài hơn một giờ đồng hồ.

Bạn có thể giết thời giờ bằng cách… ngủ. Thế nhưng đối với một thiên tài như Hai Ẩu thì cách đó xoàng quá, Hai Ẩu giết thời giờ bằng cách làm thám tử Sherlock Holmes. Quan sát hành vi của hành khách trên xe, từ đó phân tích họ là ai, ở đâu, làm nghề gì. Quả là một trò tiêu khiển thú vị và đầy chất trí tuệ!

Hành khách trên xe thì nhiều, nam nữ, ông già bà già, trẻ con…, nhưng Hai Ẩu chỉ quan tâm đến phụ nữ trẻ (đẹp càng tốt) vì như thế điệp vụ này mới tăng phần hấp dẫn.

Ngồi song song với hàng ghế của Hai Ẩu là một cô gái trẻ xinh xắn. Cô nàng diện bộ đồ thật model, xách cái túi hàng hiệu, tóc xì-tin. Cô nàng móc trong túi ra một cái iPhone, và cứ cách chừng 10 phút lại tíu tít gọi cho ai đó. Hai Ẩu nghe được nội dung trao đổi như thế này:
  • Hôm nay chị về Biên Hòa được không? Em có mấy vé buffet ăn sáng ở … nè. Được được, 9 giờ chị em mình đi nhe, 10 giờ nó hết rồi.
  • Ê, hỏi nè, hôm qua mấy cha đó bo cho em đô hay Việt vậy? Việt à? Mấy chai? Ra sân bay mới đưa hả? Trời, lúc dắt vô siêu thị thì sao?
  • Ba ơi, con gần tới rồi, ba ra bến xe đón con nghe!

Căn cứ vào những dữ liệu ghi nhận được, Hai Ẩu xác định “nhân thân” của cô gái này như sau: Tuổi độ ngoài 20, gốc Hoa (căn cứ vô giọng  nói đớt đớt), làm nghề hướng dẫn du lịch tự do, chơi nhiều, ngủ nhiều (9 giờ mới đi ăn sáng), chưa có người yêu hoặc chồng (vì phải kêu ba ra đón).

Nhân vật thứ hai được Hai Ẩu quan tâm phân tích là một cô gái ngồi bệt cạnh hàng ghế của mình (vì hết chỗ ngồi, mà Hai Ẩu không nhường chỗ!). Cô này mặc quần jean, áo sơ mi, gương mặt hơi khắc khổ. Lúc ngồi trên xe cô cũng rút điện thoại ra nhưng không gọi mà chỉ nhắn tin. Điện thoại loại bình dân. Vì cô gái ngồi bệt ở dưới, còn Hai Ẩu ngồi trên ghế nên… đọc được gần hết nội dung tin nhắn của cô ta (cái này không phải tính xấu tò mò, mà là óc quan sát của nhà thám tử!). Gần đến nơi, cô mới gọi điện cho anh nào đó ra đón.

Căn cứ vào những dữ liệu ghi nhận được, Hai Ẩu xác định “nhân thân” của nhân vật này như sau: Là công nhân (căn cứ vào việc cô lên xe ở giữa chặng, ở ngay một khu chế xuất), người Nghệ An (căn cứ theo giọng nói), nghèo (xài điện thoại bình dân, không gọi nhiều mà chỉ nhắn tin), có bồ rồi (căn cứ theo nội dung tin nhắn).

Hai Ẩu đang đắc ý với tài năng phân tích kiểu thám tử Sherlock Holmes của mình thì điện thoại reo. Hừm, số lạ hoắc! Hai Ẩu bắt máy thì nghe: Chào anh Hai Ẩu! Chúc mừng sinh nhật anh!

Hai Ẩu giật mình, thằng này là thằng nào mà nó biết mình, biết số điện thoại và cả ngày sinh nữa. Sherlock Holme – Hai Ẩu hỏi lại: Xin lỗi, anh là ai? Sao biết tui?

Hai Ẩu nghe tiếng cười khục khục từ phía sau. Té ra người gọi là một gã choai choai ngồi ngay hàng ghế sau của Hai Ẩu. Một người hoàn toàn xa lạ. Hắn cúp máy, và nói chuyện trực tiếp với Hai Ẩu:
  • Biết chứ! Tôi biết anh tên thật là…, bút danh Hai Ẩu,  sinh ngày…, tại… Lúc nhỏ anh học tại…, sau đó học tại…, rồi ra trường làm việc ở các nơi như sau:… Tôi còn biết anh có sở thích là….

Hai Ẩu nghe mà bủn rủn tay chân. Thằng cha này là ai mà nó biết hết vậy? Nếu mình là Sherlock Holmes, hổng lẽ nó là… James Bond 007? Mà nãy giờ mình ngồi im chứ đâu có… cục cựa như 2 cô kia, cũng chẳng nói chẳng rằng gì hết, nó quan sát được cái gì mà biết rành rẽ vậy?

Chừng như biết thắc mắc của Hai Ẩu, gã choai choai ấy nói:
  • Lúc nãy, khi anh móc bóp ra trả tiền xe buýt, tôi thoáng thấy 1 cái thẻ gì đó có tên anh ở trong bóp. Thế là tôi search Google để tìm tên anh. Sau đó tôi lần ra Facebook và các mạng xã hội mà anh có tham gia. Thế là có đầy đủ thông tin thôi, hi hi hi!

Vừa nói hắn vừa lo le cái smart phone trong tay, phán tiếp: Cái trò làm thám tử này vui thiệt!

Hai Ẩu lầm bầm: Hừm, vui cái con khỉ! Chú mày làm Sherlock Holmes quê độ quá!

Hai Ẩu
eChip 366 - 18/01/2013

Thursday, January 10, 2013

Nước mắt

Cuối tháng 11/2012, nhóm nhạc T-ara của các cô gái Hàn quốc lần đầu tiên đến Việt Nam. Ra đón các thần tượng của mình tại sân bay Nội Bài, được tận mắt nhìn thấy thần tượng mỉm cười với đám đông (với ai đó không biết, nhưng cứ coi như cười với mình đi vậy!), một số fan nam gào lên nức nở như cha chết, mẹ chết. Bức ảnh ấy được đưa lên mạng và nhân vật khóc lóc trong ảnh nhanh chóng nhận những lời phê phán nặng nề của cộng đồng.

Đây không phải là lần đầu fan cuồng Việt Nam khóc vì thần tượng của mình. Tháng 3 năm 2012, khi nhóm Super Junior đến Việt Nam, fan Việt đã đứng chờ ở sân bay từ sáng sớm đến tận nửa đêm. Khi các thành viên của Super Junior đến sân bay, nhưng không ra cửa phòng chờ mà đi ra ngoài bằng lối khác, các fan hâm mộ không trông thấy được thần tượng của mình. Họ đã thất vọng và òa lên khóc.

Nước mắt thường đến khi người ta xúc động và làm người khác xúc động. Nhưng những giọt nước mắt này không làm tôi xúc động chút nào. Tôi không dám nói lời khinh bỉ, dù trên mạng cộng đồng đã nói rất nhiều lời này. Các bạn trẻ ấy, cha mẹ ông bà của họ không chết, người thân của họ không chết. Không có tử biệt sinh ly, không có mất mát lớn lao nào cả. Nhưng họ vẫn cứ khóc. Khóc vì những diễn viên, ca sĩ Hàn quốc nào đó.

Thôi thì mỗi người có cái lý và cái quyền của mình. Quyền được khóc! Phê phán các bạn ấy có khi lại bị các bạn mắng cho rằng mình là ông già thủ cựu.
… 




Cuối tháng 12/2012, hiệp sĩ công nghệ thông tin Nguyễn Công Hùng đột ngột từ trần. Những dòng tin đau xót nhập nhòa trên web. Một con người dù đau yếu bệnh tật nhưng đã mang lại niềm tin, sức sống, công việc cho biết bao người trên đời này đã vĩnh viễn giã từ cuộc đời mà anh đã cống hiến rất nhiều. Anh ra đi khi vừa sang tuổi 30. 

Những lời chia buồn chân thành lan rộng trên web. Những ký ức đẹp đẽ về Anh được khơi gợi lại.

Có thể có những giọt nước mắt, cũng có thể không. Nước mắt đã chảy ngược vào lòng. Nhiều, rất nhiều người đã tưởng nhớ về anh với tấm lòng trân quý.

Tôi nghĩ rằng các bạn trẻ nói trên sẽ không dành nước mắt thương tiếc Nguyễn Công Hùng. Nước mắt của họ đã và sẽ dành cho những chàng trai, cô gái xinh đẹp người Hàn. Nguyễn Công Hùng là một người tàn tật, ốm yếu, tấm thân nhỏ bé gầy gò của anh ngồi lọt thỏm trong chiếc xe lăn, làm sao mà anh trở thành thần tượng trong mắt các bạn trẻ ấy được?

Giờ đây Nguyễn Công Hùng đã về nước Chúa. Anh ra đi thanh thản, vì 30 năm ngắn ngủi trên cõi đời này anh đã làm được rất nhiều điều cho cộng đồng, cho xã hội. Anh sẽ không màng đến những giọt nước mắt xót thương.

Vĩnh biệt anh, Nguyễn Công Hùng. Xin nghiêng mình kính phục. Giọt nước mắt này xin nuốt ngược vào lòng. 


P.H.Nhân
eChip 365 - 11/01/2013

Wednesday, January 9, 2013

Chào năm mới!

Thế là năm mới lại đến rồi. Dù cho có khủng hoảng kinh tế, biến đổi khí hậu, chiến tranh xảy ra, hay… tận thế thì năm mới cũng là một sự kiện đáng quan tâm!

Một trong những chuyện quan trọng và hứng thú là bình chọn những sự kiện tiêu biểu, tôn vinh những nhân vật ưu tú trong năm. Tại tỉnh nọ, năm 2013 đến cũng là dịp kỷ niệm 25 năm ngày ứng dụng công nghệ thông tin lần đầu tiên trong tỉnh, người ta nảy ra một sáng kiến rất hay là bình chọn 25 gương mặt ưu tú về IT của tỉnh để tuyên dương trong dịp đầu năm mới.



Một Hội đồng bình chọn - với thành phần gồm những người hơi ít liên quan đến IT (như Liên đoàn Lao động, Hội Phụ nữ, Hội Cựu chiến binh…) được lập nên để tuyển chọn các tài năng IT. Những nhân vật đầu tiên được đưa vào danh sách biểu dương đương nhiên phải là các vị lãnh đạo. Hẳn là thế rồi, bởi không có lãnh đạo thì anh như tàu không bánh lái, như ngựa không cương, có làm được cái giống gì? Do vậy, những tên tuổi đầu tiên được đưa vào danh sách tôn vinh là những vị lãnh đạo đáng kính từ trên xuống dưới, như: Chủ tịch, các phó Chủ tịch UBND tỉnh, Chủ tịch, các phó Chủ tịch HĐND tỉnh, rồi đến các vị lãnh đạo huyện, giám đốc các sở, ban, ngành…

Đến đây thì Hội đồng bình chọn lúng túng, vì đã đầy 25 tên tuổi rồi, mà vẫn chưa hết danh sách các vị lãnh đạo đáng kính, nói chi đến tên tuổi của mấy gã chuyên gia công nghệ thông tin. Mà cái màn tuyên dương - bình chọn này coi vậy chớ tế nhị lắm, ông A có tên mà ông B không có là nổi đình nổi đám lên ngay, đâu phải chuyện chơi.

Giữa lúc "tang gia bối rối" như vậy có người đề xuất sáng kiến: Ngày xưa Tào Tháo có câu nói nổi tiếng "Thà giết lầm hơn bỏ sót", nay ta nên vận dụng như sau: "Thà khen lầm hơn bỏ sót". Kỷ niệm 25 ngày ứng dụng công nghệ thông tin đâu có ai cấm ta tuyên dương… 250 nhân vật IT tiêu biểu? Mà giả như 250 vẫn chưa đủ thì ta cứ mạnh dạn tuyên dương luôn… 2.500 nhân vật. Càng đông càng vui chứ sao, đâu có chết ai!

Hội đồng bình chọn nhất trí ngay với đề xuất này. Với số lượng tăng lên 10 lần, công việc của Hội đồng trở nên thoải mái hơn nhiều lắm. Sau khi đưa vào danh sách tất tần tật các vị lãnh đạo từ cao đến thấp, Hội đồng tha hồ chọn thêm các tên tuổi khác mà mình nhớ được. Có người đề xuất đưa tên thằng con học lớp 6 của mình vì nó có thành tích là đã từng có lần làm bài kiểm tra tin học được 10 điểm. Có người đề nghị đưa tên của bà ngoại mình vào danh sách vì bà đã 80 tuổi rồi mà còn biết chơi Facebook!

Sau khi bình chọn hết sức vô tư, Hội đồng ngồi đếm lại danh sách tuyên dương và giật mình thấy danh sách đã lên đến 272 người, lố mất 22 người. Biết bỏ ai đây? Bỏ bớt dù chỉ một người thì cũng sẽ sinh chuyện, mà nếu bây giờ nâng danh sách lên… 2.500 người thì quả là… hơi bị mệt!

Chuyên gia sáng kiến lại nêu lên sáng kiến của mình: Chuyện nhỏ, thế thì ta bình chọn 275 người vậy! 275 bằng 250 + 25, đây là một con số rất có ý nghĩa trong dịp kỷ niệm 25 năm của ta. Miễn là ta không phân biệt rõ ai nằm trong số 250, ai nằm trong số 25 để mọi người khỏi trách ta là… phân biệt giai cấp!

Hội đồng ủng hộ ngay sáng kiến này. Như vậy so với 272 người đã chọn thì còn thiếu 3 người nữa. Việc tìm cho ra 3 cái tên để bổ sung vào danh sách này là chuyện nhỏ như con thỏ, được giải quyết ngay tức thì!

Thế là một buổi lễ tuyên dương 250 + 25 nhân vật công nghệ thông tin tiêu biểu của tỉnh A được diễn ra vô cùng long trọng và hoành tráng. Hầu như ai tham dự buổi lễ cũng được tuyên dương và rinh về một tấm bằng khen sáng loáng. Mọi người đều vui, hội đồng bình chọn càng vui hơn nữa vì trong buổi lễ có đại diện của Guinness đến để ghi nhận kỷ lục cho một buổi lễ tuyên dương cùng lúc nhiều cá nhân nhất!

Hôm sau khi buổi lễ diễn ra, một vị trong Hội đồng bình chọn tình cờ đi ngang một công ty tin học nổi tiếng của tỉnh, ông thấy người ta tụ tập ở đó rất đông, bên trong mọi người vui vẻ cụng ly lốp cốp chúc mừng. Ông nhìn lên cửa công ty, thấy một tấm băng-rôn đỏ rực với dòng chữ như sau:

Giám đốc công ty X tự hào KHÔNG nằm trong danh sách tuyên dương 250 + 25 nhân vật IT tiêu biểu của tỉnh nhà!

Quả là nhà nhà vui, người người vui. Chào năm mới!

Hai Ẩu
eChip 364 - 4/1/2013

Thư muộn của ông già Noel

Gửi các thiên thần bé bỏng thân yêu:

Thế là Noel đã qua rồi mà các cháu không có quà. Đó là lỗi tại ông già Noel là ta đây, ta thành thật chia buồn và xin lỗi các cháu.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lỗi tại ta cũng chỉ có một phần thôi, các cháu phải hiểu cho như vậy.

Đêm Noel nhằm 24/12/2012 mà ngày tận thế theo lịch của người Maya là 21/12/2012. Thử hỏi ngày 21/12/2012 đã tận thế rồi thì 3 ngày sau làm quái gì còn ai ở trên đời để mà ta tặng quà nữa chớ? Lịch của người Maya đã nói như vậy. Báo chí còn kể thêm rằng nhà tiên tri Nostradamus cũng nói như vậy, ông già này mấy trăm năm trước đã viết rằng: Khi điệu nhảy ngựa của thằng cha Ộp-pà ộp-pà đạt được 1 tỷ lần view trên Youtube thì sẽ tận thế. Mọi người cũng đều nói là 21/12/2012 sẽ là tận thế. Vậy cho nên ông già Noel ta cũng tin sái cổ rằng tận thế sẽ xảy ra.


Ta tin ngày tận thế sẽ xảy ra với một tấm lòng khoan khoái, nhẹ nhõm - bởi vì cái nghề của ta mỗi năm chỉ phải làm việc có một lần vào dịp Noel thôi. Nay Noel đến sau khi đã tận thế, vậy là ta được nghỉ khỏe, khỏi làm việc, thử hỏi có sướng không chứ?

Thế rồi ngày 21/12/2012 đã đến và qua đi. Chẳng có tận thế gì ráo trọi! Ta hụt hẫng quá, nhưng tự nhủ thầm, chắc là họ tính lộn vài ngày, mình ráng chờ thử xem sao. 3 ngày trôi qua, cũng chẳng có cái quái gì đặc biệt xảy ra cả. Ta thất vọng quá xá! Ta vẫn phải làm việc, nhưng đã quá muộn rồi, ta làm sao xoay trở để tặng quà kịp chứ?

Vậy đó, một lần nữa ta xin lỗi các cháu. Ta hẹn lại sang năm nhé. Hy vọng mùa Giáng sinh năm sau sẽ không còn tin đồn tận thế nữa.

---

Gửi các người lớn thân yêu,

Hừm, phải nói là ta hận các người lắm. Cả năm ta chỉ có dịp này để làm ăn lớn, bán đủ thứ quà cáp để các người mua làm quà tặng các bé thiếu nhi, và tặng cả các bé lớn lớn thân mến của các người. Ta cũng biết năm nay kinh tế khó khăn, khả năng mua sắm của các người giảm hẳn, nên ta tăng cường khuyến mãi, đại hạ giá. Trước Noel cả tuần, ta đã treo bảng giảm giá hàng loạt đồ, 50% có, 20 – 30% có…, vậy mà các người cứ ngoảnh mặt làm ngơ. Thử hỏi như vậy ta còn làm ăn gì được chứ?

Ta phải nói thẳng ra là các người hèn quá. Không có tiền mua hàng thì nói đại đi, cứ bịa ra trăm thứ lý do để giải thích, trong đó lý do được cac người lải nhải nhiều nhất là: Sắp tận thế rồi, quà cáp mà làm gì!

Để giữ sĩ diện cho các người và giữ mối cho ta, ta đành nói dối cùng các cháu thiếu nhi là năm nay các cháu không có quà vì mọi người bận chuẩn bị cho ngày tận thế. Mong rằng các người hiểu cho thành ý của ta và giữ mối quan hệ (mua bán) tốt đẹp cùng ta. Noel sang năm các người làm sao coi cho được thì làm! (nếu muốn chuộc lỗi sớm hơn thì Tết này chơi đẹp luôn, càng tốt!).

Hai Ẩu
eChip 363 - 28/12/2012

Những việc nên làm trước ngày tận thế

Bạn hãy lật lại trang bìa để xem ngày phát hành của tờ eChip này. Ngày 21/12/2012, đúng không bạn? Đó là ngày gì thì lâu nay bạn đã được nhắc rồi, tôi không cần phải lặp lại nữa. Mặc dù ngày phát hành trên danh nghĩa là ngày 21/12/2012 – ngày tận thế - nhưng trên thực tế eChip được phát hành trước một ngày, ngày 20/12/2012, nhằm giúp cho các bạn còn có thời gian để đọc bài này: bài hướng dẫn những việc nên làm trước ngày tận thế!


Vâng, các bạn hãy đọc kỹ những việc nên làm sau đây nhé:


1.
Hãy tranh thủ mua ngay hàng trả góp, mua càng nhiều càng tốt. Hiện giờ các siêu thị điện máy đang có bán hàng trả góp với lãi suất 0%, nhưng cho dù họ có tính lãi suất 20, 30% thì cũng mặc kệ, cứ mua. Chuyện trả góp từ từ ta sẽ giải quyết sau… ngày tận thế!

Một biến thể của giải pháp này là tranh thủ mượn tiền, hứa trả ngay trong vòng vài ba ngày. Tuy nhiên biến thể này khó thực hiện, vì thiên hạ chả ngu. Thôi thì cứ mua hàng trả góp cho tiện.

2.
Hãy tranh thủ lên Facebook hay các mạng xã hội khác để chửi hoặc nói xấu sếp của bạn, nói cho hả những ấm ức bực bội mà bấy lâu nay bạn không dám nói vì sợ sếp đuổi việc. Phen này thì tha hồ mà chửi cho sướng miệng, thách sếp đuổi bạn luôn!

Một biến thể của giải pháp này là vào văn phòng, gặp thẳng sếp để mà “lên lớp” sếp. Tuy nhiên biến thể này hơi khó thực hiện và không an toàn lắm, vì sếp có thể quật lại bạn ngay tại chỗ. Thôi thì cứ lên mạng dùng “những lời có cánh” với sếp, khi hắn đọc được, tức điên lên muốn ký quyết định đuổi việc bạn thì đã… tận thế rồi!

3.
Nếu chính bạn là sếp, hãy mạnh dạn, bất chấp tình hình kinh tế khó khăn, làm ăn lụn bại, ký ngay quyết định thưởng Tết thật xôm tụ. Không chỉ là lương tháng 13, mà thưởng luôn tháng lương thứ 14, 15, 16… thậm chí thưởng Tết luôn 100 tháng lương cho nó máu! Về chiến lược dài hơi, hãy ký quyết định tăng lương cho 100% nhân viên. Tăng gấp đôi, gấp ba lương hiện tại cũng được.

Xin chú ý rằng tất cả các điều nói trên chỉ là ký quyết định thôi nhé, còn quyết định sẽ đước thi hành từ tháng 1 năm 2013, hoặc có sớm lắm thì cũng là ngày 22/12/2012!

4.
Nếu bạn đang xài thuê bao điện thoại di động trả sau, hoặc bất kỳ cái thứ gì thuê bao trả sau, thì hãy tranh thủ xài xả láng. Cứ bấm điện thoại tám thoải mái, tám liên tu bất tận cho tới cháy máy thì thôi. Đàng nào thì cũng qua đầu tháng sau mới phải thanh toán tiền cước mà!

5.
Nếu bạn là đại gia và đang kết với chân dài, với bồ nhí thì… chắc là bạn rành hơn tôi, khỏi cần tư vấn. Bạn có hứa hẹn gì thì cứ mạnh miệng hứa, miễn là hứa sẽ thực hiện sau ngày 21/12/12.

Nếu bạn là chân dài và đang kết với đại gia thì… cũng chắc là bạn rành hơn tôi, chỉ xin lưu ý ngược lại. Có gì thì bắt hắn thực hiện trước ngày 21/12/2012.

Tiện đây cũng xin nhắc lại một chuyện: Có một nàng chân dài dự thi hoa hậu hoàn vũ phát ngôn rằng nếu tận thế xảy ra nàng ấy sẽ cướp ngân hàng để lấy tiền chia cho người nghèo. Xin lưu ý là ý tưởng ấy không phải ý tưởng hay, mà hơi bị khùng khùng. Ngu gì đi cướp ngân hàng để bị ở tù hoặc bị bắn chết queo. Nếu cần hãy làm tương tự như phương án 1, là đi vay tiền ngân hàng. Tận thế xảy ra thì vay với cướp có khác gì nhau đâu chứ!
---

Nếu những gợi ý trên đây chưa thuyết phục được bạn, vì có thể có rủi ro xảy ra nếu chẳng may mà ngày 20/12/2012 không có tận thế, lúc ấy bạn sẽ bị mắc nợ, bị đuổi việc, bị phá sản… thì xin bạn hãy xem xét gợi ý sau đây.

Bạn hãy tổ chức cá cược rằng: Ngày 21/12/2012 sẽ không phải là ngày tận thế!

Tỷ lệ cược là 1 ăn 1.000. Mọi người sẽ đóng tiền cho bạn trước ngày 21/12/2012. Sau ngày đó, nếu có tận thế thì bạn sẽ chung độ theo mức đặt 1ngàn đồng ăn 1 triệu đồng, còn nếu không có tận thế xảy ra thì dĩ nhiên là bạn sẽ hưởng trọn số tiền đặt cược.

Phương án này an toàn hơn các phương án trên đó bạn ạ!

Trên đây là một số góp ý chân tình của tôi, các bạn có làm gì thì làm lẹ đi, ngày 21/12/2012 sắp đến rồi đó!

Hai Ẩu
eChip 362 - 21/12/2012

Quà Noel

Noel đến thì ông già Noel phải tặng quà. Đó là quy luật.

Tuy nhiên cũng cần phải thông cảm cho ông già Noel trong tình hình kinh tế khó khăn này, ông lấy đâu ra tiền để mà mua quà chứ! Ông đang suy tư để tìm ra giải pháp.

Ông già Noel đã có giải pháp rồi. Thay vì tặng quà, ông sẽ… bán quà với giá rẻ, phần chênh lệch giữa giá niêm yết và giá bán sẽ được xem như quà. Bạn sẽ nói là giống như bán hàng khuyến mãi ở siêu thị? Ờ, cũng gần giống như vậy, nhưng quà Noel phải khác một chút, phải có người mang quà đến tặng cho ra vẻ ông già Noel chứ, chẳng lẽ bắt các cháu bé vô siêu thị mua?

Ông già Noel tìm đến trang web “Hùn vô mua cho rẻ” để gởi món quà của mình. Tôi giải thích cho các bạn nghe nhé: Món quà của ông già Noel trị giá 60.000 đồng. Ông rao lên trang web Hùn vô mua cho rẻ rằng nó giá 200.000 đồng, nếu nhiều người hùn vô cùng mua thì ông giảm giá 50%, chỉ còn có 100.000 đồng thôi. Người xem trang web sẽ thấy rằng mình được hạ giá, quá sướng, sẽ đóng tiền cho ban quản lý Hùn vô mua cho rẻ để mua hàng. Nhân viên của Hùn vô mua cho rẻ sẽ mang hàng đến giao tận nơi cho khách hàng, như ông già Noel tặng quà. Hùn vô mua cho rẻ được lợi gì? À, thì họ sẽ được 40.000 đồng tiền hoa hồng trong khoản chênh lệch giữa giá bán 100.000 đồng và giá gốc 60.000 đồng ấy mà.


Ông già Noel sướng, vì thật ra chẳng mất mát gì. Đàng nào món quà của ông cũng chỉ đáng giá có 60.000 đồng, không nhờ Hùn vô mua cho rẻ bán thì cũng chả bán được cho ai, chả thu được đồng nào, nay bán được lại khỏi mất công đi giao hàng, lại được tiếng là tặng quà Noel, thiệt là phẻ!

Hùn vô mua cho rẻsướng, vì chả cần sản xuất, chả cần bỏ vốn ra mà cũng có hàng hóa đem đi giao. Tiền bạc thì được người mua trả trước, giữ đó mà xài.

Người mua sướng, vì (tưởng) là được giảm giá tới 100.000 đồng, vì có người mang hàng tới giao tận nhà như ông già Noel!

Cả ba bên cùng sướng, cùng nghe nhạc jingle bell, jingle bell rung đùi chờ Noel đến.

Khi điệu nhạc jingle bell càng lúc càng dồn dập, Noel đến càng gần thì có tin mới còn dồn dập hơn: Hùn vô mua cho rẻ đóng cửa!

Người mua đã lỡ trả tiền rồi, giờ không biết món quà Noel của mình nơi đâu, ông già Noel đã bị… đuổi việc hay chưa?

Ông già Noel thiệt thì hoảng hồn vì hàng hóa của mình đã đưa cho Hùn vô mua cho rẻ giờ không biết sao đòi lại. Mà có đòi lại thì cũng dở, vì làm sao xoay trở kịp để tặng quà Noel?
Mọi người liên lạc với Hùn vô mua cho rẻ để biết giải quyết như thế nào. Hùn vô mua cho rẻ bình tĩnh mà đáp rằng:

Chỉ là chuyện mất đoàn kết nội bộ của chúng tôi thôi. Đá banh AFF cup mà đội tuyển quốc gia Việt Nam ta còn mất đoàn kết nội bộ thua bét tỉ từ vòng bảng kìa, thì huống chi một công ty Hùn vô mua cho rẻ chúng tôi. Các vị cứ bình tĩnh về nhà vui đón Noel đi nhé!

Không biết mọi chuyện sẽ ra sao. Chuông Noel thì vẫn vang vang: Jingle bell, jingle bell!...

Hai Ẩu
eChip 362 - 21/12/2012

Đóng cửa!

Tuần qua có 3 sự kiện đóng cửa đáng chú ý: Multiply, Yahoo!Blog và Google App miễn phí.

1.

Thật ra Multiply đã tuyên bố đóng cửa từ cách đây vài tháng. Ngày đóng cửa được ấn định là 1/12/2012. Ngày ấy đã đến.

Từ hơn tháng nay, những người dùng Multiply đã bày tỏ đủ thứ cảm xúc của mình trước việc chia tay Multiply: tiếc nuối, buồn bã, giận dỗi… Nhưng đàng nào rồi cũng phải chia tay, phải kiếm chỗ mới để cất nhà (viết blog) thôi. Một số người chọn Yahoo!Blog làm nơi cư ngụ mới.
Ngày 1/12/2012, các blogger Multiply hồi hộp bước vào nhà của mình xem nó đóng cửa thế nào. Và rồi họ khoái chí nhận ra rằng Multiply vẫn hoạt động bình thường. Hơn một tuần trôi qua kể từ ngày đóng cửa quy định, Multiply vẫn bình thường như không có gì xảy ra.


Một số blogger hoan hỉ cho rằng Multiply cảm động trước tấm chân tình của blogger Việt nên đã thay đổi ý định, không đóng cửa nữa. Hic, nào phải vậy đâu! Giống như Võ Đông Sơ vậy, bị “sa cơ giữa chiến trường thọ tiễn nên đành chia tay vĩnh viễn Bạch Thu… Hà”,chia tay vĩnh viễn nhưng trước khi chết ngắt còn phải hát sáu câu vọng cổ thiệt mùi nữa chứ!

Business is business! Thẳng thắn mà nói, Multiply cóc cần biết blogger Việt là ông bà anh chị nào, chỉ cần biết theo chiến lược kinh doanh của nó rằng phải đóng cửa Multiply blog để làm chuyện khác có lợi hơn là nó mần thôi!

2.

Yahoo vừa tuyên bố sẽ đóng cửa dịch vụ Yahoo!Blog từ ngày 17/01/2013.

Điều đáng nói là Yahoo!Blog chỉ mới ra mắt từ 20/06/2012, nghĩa là từ lúc ra đời cho đến lúc khai tử chưa tới 7 tháng!

Tội nghiệp cho một số blogger thân thiết với Yahoo!3600ngày nào, khi Yahoo!3600 đóng cửa hồi tháng 7/2009 họ lang thang đi tìm ứng dụng blog mới, và đã chọn Multiply. 3 năm trời định cư trên Multiply, vừa tìm lại bạn cũ, vừa làm quen bạn mới, mới ấm chỗ ở đó thì đã bị đóng cửa. Luyến nhớ Yahoo, họ quay sang Yahoo!Blog, chưa kịp làm gì thì lại nhận được hung tin: Yahoo!Blog sẽ đóng cửa từ ngày 17/01/2013! Tha hồ mà than trời, tha hồ mà chửi đổng!

Business is business! Phải thừa nhận rằng Yahoo đã rất dũng cảm và dứt khoát khi quyết định đóng cửa Yahoo!Blog chỉ sau vài tháng hoạt động. Cái gì có hiệu quả thì làm, không hiệu quả thì cắt bỏ ngay. Còn người sử dụng à? Ai bảo xài làm gì?

3.

Google vừa thông báo kể từ ngày 8/12/2012 sẽ không chấp nhận đăng ký phiên bản Google Apps miễn phí nữa. Thông tin này khiến nhiều người đang xài chùa ứng dụng này thoáng giật mình. Nhưng không sao, Google nói thêm rằng chỉ không cho xài chùa đối với người mới thôi, còn ai đã đăng ký xài chùa từ trước thì cứ thế mà xài… Những người chưa kịp đăng ký phiên bản Google Apps miễn phí tiếc hùi hụi…

Trường hợp đóng cửa này khác 2 trường hợp trên. Multiply đóng cửa dịch vụ blog vì thay đổi chiến lược kinh doanh, Yahoo!Blog đóng cửa vì không hiệu quả, còn Google Apps miễn phí đóng cửa là bởi vì… thành công quá xá!

Chúng ta đều ngầm hiểu rằng việc cho dùng miễn phí là nhằm giới thiệu và quảng cáo sản phẩm. Giới thiệu có hiệu quả rồi thì bán chứ ngu gì cho không. Bởi vậy từ nay Google chỉ bán các bản Google Apps for Business, có tính phí là hợp lý quá rồi! Chỉ tội cho ta không xài chùa được nữa!

Business is business! Thẳng thắn mà nói, người dùng chúng ta chỉ là những con cờ nhỏ nhoi trên bàn cờ chiến lược kinh doanh của các công ty lớn, đành chấp nhận những nước đi của họ thôi.

Mà nè, than phiền, trách móc mà chi, vì thật ra trong cả 3 trường hợp trên ta có trả cho họ xu nào đâu? Xài đồ chùa mà còn la nữa sao?

Hai Ẩu
eChip 361 - 14/12/2012

Bạn sẽ phải ngạc nhiên với dòng bộ xử lý để bàn Intel® Core™ thế hệ thứ 8

Hãy sẵn sàng đón nhận những trải nghiệm tuyệt vời khi chơi game, VR và giải trí ở bất kỳ đâu với máy tính được trang bị dòng bộ xử lý In...