Saturday, December 17, 2011

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui

Hồi còn trẻ, thời bao cấp, hắn làm trong một cơ quan hành chính nhà nước. Ngày ngày đến cơ quan chả có việc gì làm, chán phèo. Chán, cứ chiều chiều hắn lại rủ các đồng sự đi nhậu. Nhậu, cũng phải có lý do chứ! Vui cũng là lý do, buồn cũng là lý do. Như hôm nọ, hắn buồn buồn rủ anh em đi nhậu:
  • Đi nhậu cho đỡ buồn đi, con tao nó bị bệnh!
Hôm khác, hắn hớn hở kéo anh em ra quán:
  • Đi nhậu đi, ăn mừng vợ tao mới hết bệnh!
Lại hôm khác, hắn thèm rượu quá, lại ới mọi người đi nhậu. Mọi người tụ tập ngoài quán, hỏi hắn hôm nay nhậu vì lý do gì, buồn hay vui? Hắn căng trán ra suy nghĩ một hồi rồi nói:
  • Bữa nay con tao không bệnh, vợ tao không bệnh, cả bà con họ hàng cũng chả ai có tin vui tin buồn gì ráo! Vậy là một ngày bình thường. Được một ngày bình thường là tốt rồi. Ăn mừng đi! Dzô!
...


Nhiều năm qua, giờ hắn làm biên tập một tờ báo mạng. Làm báo thì phải có tin. Không có tin cũng phải đẻ ra tin, giống như hồi xưa muốn đi nhậu thì phải nặn ra lý do.

Hắn đang hoạnh họe tay phóng viên:
  • Bữa nay có tin cướp – giết – đốt – hiếp gì mới không?
  • Dạ, em... chờ hoài mà không thấy gì hết ạ!
  • Không có con nào chửi thằng nào hết à?
  • Dạ không, em coi kỹ trên mấy cái diễn đàn, mấy trang mạng xã hội rồi mà chả thấy ai chửi ai hết trơn.
  • Không đứa nào nhảy nhót bị lộ quần chíp, áo chíp gì hết sao?
  • Hic, mấy đứa phóng viên ảnh rình hoài mà không chộp được hình nào hết. Tụi nó rình tới cả mấy em bé nhi đồng coi có lộ hàng không mà đành bó tay.
Hắn tức tối đập bàn:
  • Bọn phóng viên tụi mày bết quá! Người mẫu X, diễn viên Y làm gì hôm nay?
Anh phóng viên run run nói:
  • Dạ, hổng có làm gì đặc biệt hết á. Người mẫu X thì đi uống cà phê, diễn viên Y thì đi siêu thị...
Hắn reo lên mừng rỡ:
  • Đưa tin ngay! Đưa tin ngay!
Anh phóng viên ngỡ ngàng hỏi lại:
  • Đi uống cà phê, đi chợ... cũng là tin sao?
Hắn quát:
  • Sao không là tin? Đưa ngay tin với tiêu đề: Người mẫu X duyên dáng nơi quán cà phê A. Diễn viên Y săn hàng độc tại siêu thị B.
Anh phóng viên lắp bắp nói:
  • Nhưng em thấy con X nó ngồi uống cà phê cười hí hí như ngựa vô duyên thấy bà cố chớ có duyên dáng gì đâu. Còn thằng Y hình như nó đi siêu thị mua tã cho con nó chớ không phải săn hàng độc. Vả lại, mình không bố trí chụp hình ạ...
Hắp đập bàn:
  • Ngu ạ! Tới gặp ngay con X, thằng Y, biểu nó đưa hình chụp sẵn mà đăng lên chớ mắc gì phải đi chụp. Còn nếu không có hình sẵn, biểu nó đi uống cà phê, đi siêu thị lại và dắt theo thằng thợ chụp hình. Hai đứa này lâu nay chả có làm được gì để đưa tin lên báo hết, nó thèm được đăng hình để mọi người nhớ và quan tâm tới nó lắm. Đề nghị như vậy là nó ừ liền, hiểu hông?
Phóng viên dạ dạ và vội vã đi. Hắn gọi giật lại và nói nhỏ:
  • Cái quán cà phê A và siêu thị B đó, chú mày nhớ nhắc khéo nó là sẽ đưa tin lên mạng và giới thiệu với công chúng nhé. Xem nó có hữu hảo tặng quà cáp gì không.
...

Nếu hôm nay bạn đọc tin trên mạng mà có tiêu đề kiểu như: Người mẫu X duyên dáng nơi quán cà phê A. Diễn viên Y săn hàng độc tại siêu thị B... thì bạn biết rằng đó là tin gốc trên báo của hắn (có thể báo mạng khác đăng lại, hi hi). Hắn quan niệm rằng Mỗi ngày, tôi chọn một niềm vui mà! 
____
Hai Ẩu - eChip 16/12/2011

Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín...

  • Anh có biết bài Thu, hát cho người của Vũ Đức Sao Biển không? Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt ấy, tôi thích bài đó lắm!
Hai Ẩu gật đầu, nói:
  • Tui cũng thích bài đó lắm. Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín. Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ bay...
  • Ừ, đúng rồi đó. Hôm nọ mình lên mạng thấy có người giật statusGiữa thu vàng, bên đồi sim trái chín. Status này dẫn đến một đường link, mình thích quá bèn click vào, nghĩ rằng sẽ được nghe bài hát hoặc chia sẻ cảm xúc về bài hát này.
  • Thế à? Được chia sẻ những cảm thụ âm nhạc cũng là một thú vui.
  • Nhưng không phải, khi mình click vô đó thì là một trang web rao bán sim số đẹp. Cũng là sim, nhưng là sim điện thoại di động chớ không phải đồi sim trái chín. Hic, nó lừa mình!

Hai Ẩu cười ha ha, nói:
  • Không phải mình anh bị như thế đâu. Tui cũng vậy! Hôm rồi tôi gặp một statusMật mã Tây tạng, cực kỳ hấp dẫn. Tui khoái cuốn đó lắm, bèn hí hửng click vào, hy vọng là được đọc free, khỏi tốn tiền mua sách (cả trăm ngàn một cuốn chớ rẻ sao?). Nào dè...
  • Không phải Mật mã Tây Tạng à?
  • Không, không phải Mật mã Tây Tạng mà là một trang quảng cáo bán mật ong, cực kỳ hấp dẫn! Ha ha ha!
Ba Trợn nãy giờ ngồi hóng chuyện, bây giờ xía vô:
  • Hic, hai anh bị lừa như vậy còn đỡ. Em thì gặp một câu rao hàng như thế này: Gái xinh lộ hàng, cực cute! Em khoái quá...
Hai Ẩu và người bạn đồng thanh nói:
  • Chú mày click vô ngay chứ gì? Ai chứ Ba Trợn thì mê gái lắm mà. Và ra một đống ảnh sex?
Ba Trợn nhăn nhó:
  • Không, không có ảnh sex gì cả. Chỉ là một trang web quảng cáo hàng điện máy, chẳng liên quan đến gái gú gì cả. Hic, nó dụ em, nó lừa em...
  • Ai biểu chú mày dễ bị dụ làm chi. Mà nghĩ cho cùng, nếu nó coi hàng điện máy là gái xinh, model mới ra lò là lộ hàng thì cũng hợp lý đó chớ!
Ba Trợn ấm ức nói:
  • Bọn này lừa đảo! Mình phải tẩy chay nó. Mình phải tố cáo nó, kiện nó!
Hai Ẩu nghiêm nét mặt, nói:
  • Nghĩ kỹ lại đi. Những quảng cáo ấy đâu có làm gì sai luật pháp mà kiện? Họ chỉ đánh đúng tâm lý để khêu gợi chúng ta mà thôi. Anh này thì yêu âm nhạc, Hai Ẩu thích văn học, còn Ba Trợn thì khoái cái vụ... XXX. Khi click vào đó, nếu thấy không phải cái mà mình mong muốn thì người vui tính sẽ cười hì hì xem như đó là một trò đùa, người khó chịu thì sẽ nhăn mặt bỏ qua không thèm đọc. Nếu may mắn cho người quảng cáo thì sẽ tạo được sự chú ý của khách hàng. Tóm lại là chả làm chết ai, chả ai bị thiệt hại gì cả. Quảng cáo thôi mà! Vui lên đi chú em! 
_________
eChip 08/12/11

Nỗi lòng Tam Tạng

Sau khi thỉnh kinh từ Tây phương thành công trở về, Tam Tạng vô cùng hạnh phúc. Ngồi ngẫm lại chặng đường Tây du ký đã qua, ông nghĩ mình đã có kinh nghiệm thỉnh kinh ắt có kinh nghiệm phát hành sách. Làm được điều này trước là phổ biến văn hóa đến đại chúng, sau là có thu nhập để thầy trò cùng sống. Thế là Tam Tạng cùng các đệ tử mở ra công ty phát hành sách của mình.


Phải nói là Tam Tạng cũng có khiếu kinh doanh và làm việc rất chuyên nghiệp. Ông liên hệ tác giả, mua bản quyền, xin giấy phép xuất bản, liên hệ nhà in... rồi đưa sách ra thị trường. Công việc thoạt đầu trôi chảy lắm, thế nhưng rồi...


Sách in ra công phu, đẹp mắt, nội dung hấp dẫn nhưng... chẳng mấy ai mua. Sách chất đống, chất đống trong kho hàng vạn cuốn, tưởng chừng như núi kinh Phật thỉnh về từ Tây phương năm nào. Giá giấy, chi phí in ấn lên cao, tiền bản quyền tác giả, phí xuất bản đã trả mà tiền bán sách chả thu  về được bao nhiêu. Công ty lỗ trầm trọng, nợ nần chồng chất.

Tam Tạng ủ rũ buồn lo, mời đệ tử Tôn Ngộ Không – giờ là trưởng phòng Kinh doanh – đến để bàn bạc, vấn kế.

Tôn Ngộ Không đúng là thần thông quảng đại, chuyện gì cũng biết. Y nói với Tam Tạng:
  • Sư phụ không thấy là ta làm ăn khốn khó mà trưởng phòng Tài vụ Trư Bát Giới vẫn phây phây, béo núc na núc ních đó sao? Nó làm sách lậu đó sư phụ à.
Tam Tạng thảng thốt kêu lên:
  • Chính người của ta làm sách lậu à? Làm ra sao?
  • Bát Giới chỉ cần chờ ta trả tất cả các chi phí bản quyền, phí biên tập, phí xuất bản, dàn trang xong  thì bèn in lậu. Nó không tốn bất kỳ chi phí nào trong tất cả các chi phí trên, cũng không tốn cả chi phí quản lý, không phải đóng thuế, thậm chí in trên giấy xấu để giảm tiền. Bát Giới bán ra với giá chỉ bằng nửa giá của ta là lời to rồi. Thử hỏi người mua sẽ mua sách của ai?
Tam Tạng run rẩy thét lên:
  • Đuổi việc Trư Bát Giới! Dán tem chống hàng giả lên sách của ta, in trên sách câu: Mua sách giả là giết chết sách thật!
Tôn Ngộ Không lắc đầu:
  • Cũng bằng thừa! Nghỉ việc ở công ty ta Trư Bát Giới vẫn có thể làm sách giả. Mà không có Trư Bát Giới đi nữa vẫn còn vô số yêu ma làm sách giả. Đó là chưa kể Sa Tăng...
  • Hả? Sa Tăng, trưởng phòng hành chính của ta à? Hắn làm gì?
  • Sa Tăng không tham lam vụ lợi như Trư Bát Giới, nhưng hắn ngày đêm tỉ mỉ tẳn mẳn đánh máy, hoặc scan các trang sách của ta đưa lên mạng cho mọi người đọc miễn phí. Mọi người tiếc tiền mua sách, liền download các bản copy đó về đọc. Thế là ta không bán sách được nữa.
Tam Tạng bi thảm nài nỉ Ngộ Không:
  • Ngộ Không con, con nghĩ xem tình thế này ta phải làm sao bây giờ?
Ngộ Không điềm tĩnh nêu giải pháp: 
  • Mọi người đều ham đọc sách, nhưng chung quy lại là không muốn mất tiền nhiều nên mới mua sách lậu, đọc sách miễn phí trên mạng. Muốn giải quyết việc này ta phải làm sao hạ giá bán sách xuống, mà muốn thế phải giảm các chi phí sản xuất xuống đến mức tối thiểu. Giải pháp tốt nhất là bán sách điện tử qua mạng. Bằng cách này ta giảm toàn bộ chi phí in ấn, giấy in xuống gần bằng 0, giảm cả chi phí phát hành mà độ lan tỏa lại lớn hơn. Khi ấy các xuất bản phẩm của ta sẽ có đồng thời 2 dạng: dạng sách in truyền thống dành cho những người thích mua sách, dạng ebook dành cho những người thích đọc sách nhưng tiết kiệm tiền và không có thời giờ ra nhà sách. Khi đó lượng độc giả của ta sẽ tăng lên, và điều mong ước phổ biến văn hóa phẩm của sư phụ sẽ đạt được.
Tam Tạng có vẻ hiểu ra vấn đề, nhưng vẫn rên rỉ:
  • Ôi, liệu có thành công không, sao mà gian nan quá vậy Ngộ Không?
Tôn Ngộ Không nói:
  • Ngày xưa qua Tây Trúc thỉnh kinh gian nan biết bao nhiêu mà sư phụ còn chịu được, nay việc này cũng gian nan đâu kém Tây du ký ngày xưa. Vững lòng đi sư phụ ạ!
____
eChip 02/12/2011

Tôn Ngộ Không hay Trư Bát Giới?

Hai Ẩu quyết định sẽ làm một trang thông tin điện tử. Trang web này chứa đựng những thông tin gì để thu hút lượng người truy cập đông đảo thì... Hai Ẩu chưa nghĩ ra. Chưa nghĩ ra thì bây giờ suy nghĩ vậy!

Nghe nói rằng khi Google làm thống kê thì từ khóa Sex là từ khóa được người Việt Nam tìm kiếm nhiều nhất trên thế giới. Điều đó chứng tỏ dân Việt Nam yêu chuộng sex vô cùng. Như vậy là tạo ra một trang web sex sẽ thu hút người xem dễ dàng, nhưng chủ trang web cũng đi tù dễ dàng vì truyền bá văn hóa đồi trụy. Giải pháp đó không thể thực hiện được!

Hai Ẩu nảy ra một sáng kiến: Tìm trên Google với 3 cụm từ khóa “Tam Tạng”, “Tôn Ngộ Không” và “Trư Bát Giới”, cụm từ nào cho nhiều kết quả nhất chứng tỏ nội dung web được thiên về đó nhiều nhất. “Tam Tạng” tượng trưng cho đạo đức, “Tôn Ngộ Không” tượng trưng cho trí tuệ, “Trư Bát Giới” tượng trưng cho ham muốn nhục dục.


Nghĩ là làm, kết quả Hai Ẩu thu được như sau:
  • “Tam Tạng” cho ra 510.000 kết quả 
  • “Tôn Ngộ Không” cho ra 1.160.000 kết quả 
  • “Trư Bát Giới” cho ra 1.500.000 kết quả
Vậy là đã rõ, kết quả nghiên cứu cho thấy những nội dung trang web thiên về nhục dục thấp hèn gần bằng cả nội dung về trí tuệ và đạo đức cộng lại. Hai Ẩu sung sướng reo lên Eureka như Archimede đang tắm bỗng tìm ra... cục xà bông.
Ba Trợn nghe Hai Ẩu la vội chạy vào (lưu ý rằng Hai Ẩu đang ngồi trước cái laptop chứ không phải nằm trong nhà tắm như Archimede). Hai Ẩu vội công bố phát hiện của mình cho Ba Trợn nghe. Tưởng Ba Trợn sẽ ngạc nhiên lắm, không dè hắn cười lên sằng sặc:
  • Tưởng gì mới lạ lắm. Chuyện đó thì có cần quái gì phải nghiên cứu cũng vẫn biết mà!
Hai Ẩu quê độ, cự lại: Chú mày nói biết là biết như thế nào?
Ba Trợn liền chứng minh cho Hai Ẩu bằng cách lướt qua các trang web đàng hoàng, chính thống và có lượng truy cập cao nhất Việt Nam. Các trang ấy đều có mục Đọc nhiều nhất liệt kê các tin bài được truy cập nhiều nhất.

Không cần phải xem kỹ và đếm, Hai Ẩu dễ dàng nhận thấy trong số 10 tìn bài được đọc nhiều nhất của tất cả các website đó trong tựa bài có những từ như: đẹp hút hồn, khỏa thân, chân dài, quyến rũ, hiếp dâm... chiếm đến 9 bài!

Ba Trọn còn bổ sung thêm:
  • Các cuộc thi như Nhân tài Đất Việt, Trí tuệ Việt Nam... một năm có vài ba cuộc mà chẳng mấy người quan tâm, còn thi hoa hậu (đủ thứ hoa hậu), người mẫu, người đẹp... thì hầu như tuần nào, tháng nào cũng có và luôn tạo được sự quan tâm chú ý của dư luận.
Hai Ẩu tiu nghỉu khi thấy rằng phát hiện của mình xưa như trái đất. Ba Trợn tiếp tục giáng thêm một phát cuối cùng:
  • Anh Hai chơi với báo eChip chắc biết nội dung chính của báo là gì chứ? 

  • Là thông tin công nghệ, là trí tuệ!
Ba Trợn cười một cách hớn hở chưa từng thấy:
  • Tức là thuộc dạng “Tôn Ngộ Không” như anh Hai nói chớ gì? Vậy mà có tuần nào bìa báo không in hình các em gái xinh như mộng và vô cùng hấp dẫn không? Ha ha, có mấy em đó mới bán báo được chứ. Không tin anh Hai cứ hỏi thử ban biên tập eChip coi có phải đúng như vậy không?
Hai Ẩu ỉu xìu, trả lời thiểu não:
  • Ừm, được rồi. Anh sẽ hỏi, anh sẽ hỏi...
____
eChip - 25/11/2011

Mọi người chúng ta giỏi thật!

Anh là một chuyên viên ngành giáo dục, anh khoe với tôi: Kỳ thi Olympic Toán trên mạng vừa rồi tỉnh ta có số lượng học sinh dự thi đông nhất, và cũng có nhiều thí sinh đạt thứ hạng cao nhất đó!

Tôi trầm trồ khen: Thật là truyền thống học giỏi của mình đã được phát huy tối đa. Chắc là anh “đã” lắm heng?

Anh không lộ vẻ gì vui lắm, trầm ngâm một chút rồi nói: Thật ra thì đề thi không khó lắm, rất dễ đạt điểm tối đa. Vì thế cho nên thể lệ cuộc thi qui định rằng nếu điểm thi bằng nhau sẽ xét theo thời gian làm bài thi, em nào làm với thời gian ngắn hơn sẽ được xếp hạng cao hơn.
  • Thì đã sao? Các em của mình xếp hạng cao hơn, nghĩa là chúng tư duy nhanh hơn, cũng quá đáng khen đấy chứ!
Anh lắc đầu, nói: Nhanh một cách... kinh dị anh ạ! Tôi lấy thí dụ thế này nhé: Đề thi có 30 câu, làm trong 90 phút. Thế nhưng chúng chỉ làm trong chưa tới 10 phút anh ạ!
Tôi xuýt xoa khen: Thật tuyệt vời!


Anh thì lại lắc đầu: Cỡ thầy giáo chuyên dạy toán như tôi, đọc cho hết 30 đề toán đó đã hết gần 30 phút rồi. Còn thời gian làm toán nữa, làm sao làm cho kịp trong 10 phút? Nghĩa là bằng cách nào đó chúng đã biết được đáp số, và thời gian chỉ còn là thao tác bấm phím thôi! Và chúng ta, thay vì tổ chức kỳ thi để rèn luyện tư duy toán học và lòng say mê học toán cho các em, vô tình đã trở thành một cái game mà người thắng chưa chắc là người giỏi toán, chỉ là người giỏi thủ thuật và... xảo thuật thôi! 
  • Nhưng dù sao kết quả cũng được công nhận? 

  • Hic, đúng vậy. Và đúng như Azit Nêxin nói: Con cái chúng ta giỏi thật!
Tôi nghĩ ra một chuyện, và bình luận thêm:
  • Anh làm tôi nhớ tới chuyện tổ chức các cuộc thi hát, thi người mẫu, v.v... mà kết quả được quyết định bởi số lượng tin nhắn bình chọn qua mạng điện thoại. Như vậy người thắng cuộc chưa chắc là người giỏi nhất mà là người nhờ vả hoặc mua được nhiều tin nhắn... 

  • Ừ nhỉ. Tôi nhớ rồi, mới năm ngoái đây thôi nhỏ em tôi thi hát trên TV. Nó hát đâu có hay, nhưng tôi nhờ bạn bè, ba má, ông nội ông ngoại, cô dì chú bác, cháu chắt, và nhất là tôi ép lũ học sinh của tôi nhắn tin bình chọn lia chia cho nó. Kết quả là nó đoạt giải nhất đó anh!
Tôi bật cười: Vậy là mọi người chúng ta giỏi thật! Kể cả người thi lẫn người nhắn tin bình chọn!
Cùng lúc, tôi gãi đầu và tự nói cho mình nghe:
  • Tôi cũng vậy thôi. Tôi làm ra một website mà chẳng có ai vô coi. Tôi bèn... tự coi trang web của chính mình. Mỗi ngày tôi tự click đó vài trăm lần để tăng lượng pageviews.Sợ chưa đủ tôi còn ép bạn bè click vô đó nhiều nhiều nữa, để tăng lương truy cập. Kết quả là website của tôi cũng xếp hạng kha khá đó anh, mặc dù thực sự chả ai thèm coi nó cả.
Cả anh và tôi cùng reo lên: 
  • Con cái chúng ta, mọi người chúng ta giỏi thật!
____
eChip - 18/11/2011

Tôi mua iPad

Như nhiều anh già U50 khác, tôi có những đặc điểm sau:
  • Giữ một cương vị quản lý khá khá ở cơ quan, dưới quyền có nhiều anh trẻ trẻ giỏi giang. Có thể một số hoặc nhiều lĩnh vực tụi nó giỏi hơn tôi, nhưng nhìn chung thì... vì tôi là sếp, tôi phải giỏi hơn tụi nó.
  • Biết lờ mờ về công nghệ, nhất là những thứ thời thượng như iPhone, iPad... nhưng không thể tỏ ra là mình không biết, vẫn phải sắm những thứ đó và dùng để không trở nên lạc hậu với những tay quản lý khác.
Tôi phải mô tả như thế để các bạn dễ hình dung khi tôi kể chuyện mình đi mua một cái iPad. Tại sao lại phải mua? Chưa phải là cần dùng, nhưng vẫn phải mua, bởi vì khi đối tác làm việc với mình họ lo le cái iPad, nhân viên của mình cũng tí tởn iPad trong tay, mà mình không có thì coi sao đặng?


Không am hiểu về công nghệ, không rành lắm về giá cả, hỏi mấy thằng lính thì... sợ quê, tôi quyết định đến cửa hàng của một chú em quen biết để nhờ nó tư vấn cho tiện.

Chú em này rút ra cho tôi xem một chiếc iPad nhỏ xíu, cười hề hề giới thiệu:
  • Đại ca lấy cái này đi. 2 triệu thôi hà!
Tôi nghe hơi choáng. Chẳng là tôi cũng có tham khảo sơ qua giá cả trên mạng, thấy đâu có cái nào giá dưới 10 triệu. Tôi lúng túng hỏi lại: 
  • Sao cái này nhỏ xíu vậy? Tui thấy mấy cha kia xài cái lớn hơn mà?
  • À, mấy cái đó 10 inch, cái này 7 inch thôi và ít tính năng hơn. Hay đại ca chọn cái 9 inch nha, em để đại ca 5 triệu?
Lại thêm chuyện nữa, nào là 7”, 9” rồi 10”, lại còn tính năng này tính năng nọ nữa, tôi chẳng biết đường nào mà lần, và về giá cả vẫn còn quá xa cái mức 10 triệu mà tôi đã biết. Tôi hỏi đại:
  • Có cái nào xịn hơn nữa không?
Chú em lại lôi ra một cái khác, nói:
  • Vậy đại ca chơi cái này nha, 8 triệu, có nhiều tính năng hơn.
Tôi săm soi cái máy – săm soi cho có vậy thôi chứ cũng chẳng biết coi cái gì – rồi hỏi:
  • Ủa sao máy trụi lủi vậy? Không có hiệu, không có logo gì hết trơn vậy? 
  • Hàng Hồ Cẩm Đàomà đại ca, đại ca muốn hiệu gì em dán cái hiệu đó cho đại ca.
  • Là sao?
  • Là hàng made in China đó, tụi em nhập lậu về. Bên đó nó sản xuất ra trống lốc vậy đó, mình về mình gắn cái mác lên là ra thương hiệu của mình liền à. Hi hi, mình gắn cái mác Việt Nam lên là ra iPad made in Vietnam liền, còn muốn oai hơn thì gắn mác thương hiệu của Tây, của Mỹ. Kiểu nào cũng chơi tuốt.
  • Ối trời ơi, sản xuất iPad made in Vietnam dễ vậy sao?
  • Chớ sao nữa! Không phải hạng lôm côm như tụi em mới làm vậy đâu, có công ty rất lớn của Việt Nam ta cũng làm vậy đó, họ nhập về và in mác lên là... nhìn sang liền hà!
Tôi lo lắng hỏi:
  • Hàng không rõ xuất xứ như vậy, giá cả như vậy liệu có xài được không?
Chú em thấy tôi chần chừ chưa chịu mua nên nhìn tôi đăm đăm một hồi rồi reo lên:
  • Rồi, em quyết định vầy: Em cho đại ca cầm cái này về xài thử 1 tháng, khỏi tính tiền. Đại ca có nhiều mối quan hệ rộng rãi, giới thiệu mọi người mua máy này giúp em. Giới thiệu bán được 5 cái, em tặng đại ca cái máy luôn. Còn không được, thì sau 1 tháng xài đã đời, đại ca cứ trả máy lại cho em, không mất xu nào. OK nhé, đại ca?
Thế là giờ này tôi đang có một cái iPad trong tay. Các bạn có ai muốn mua không, xin liên hệ với tôi nhé. Máy giá 8 triệu, xịn lắm, hiệu là... À, hiệu gì thì tôi chưa nghĩ ra, các bạn muốn hiệu gì thì cứ nói nhé!
____
Hai Ẩu
eChip 11/11/11

Chuyện anh chàng lượm rác

Mấy hôm nay, dư luận xôn xao về việc một số tỉnh thành quyết định không tuyển dụng công chức là sinh viên tốt nghiệp đại học dân lập. Có người tán đồng, có người phản đối.

Riêng tôi thì tán đồng. Chẳng những bây giờ mới tán đồng mà là chính tôi đã áp dụng quy định này cho công ty của mình từ hồi xưa kìa. Trong các hồ sơ xin việc vào công ty tôi, nếu thấy ứng viên tốt nghiệp đại học dân lập là tôi quăng qua một bên, không thèm ngó tới. Việc gì cũng có lý do của nó, trước đây có một số người xin việc là sinh viên đại học dân lập, có người ngay trong vòng phỏng vấn đã bộc lộ sự ngu dốt hết biết khiến người phỏng vấn phải nổi quạu, có người khi làm việc đã làm đâu hư đó khiến nhà quản lý phải kêu trời. Để phòng ngừa hậu họa, thôi thì dẹp quách các hồ sơ đó, chả thèm quan tâm!

Mới đây, tôi có chuyện bí về IT, không tìm ra cách giải quyết. Có người giới thiệu một chuyên viên IT của một ngân hàng đến gỡ rối giúp tôi.

Anh chàng này rất nhiệt tình giúp đỡ, cuối cùng đã thành công. Tôi cảm ơn rối rít, và mời ngồi trò chuyện hỏi thăm.


Tôi hỏi: Em học trường nào ra mà giỏi quá vậy?

Anh bạn trẻ bẽn lẽn trả lời, có phần mắc cỡ: Dạ, em học trường X...

Ối trời, một cái trường dân lập, chẳng những thế lại còn là trường tỉnh lẻ nữa. Cái trường này tôi chạy xa cả cây số chẳng thèm ngó nữa chớ đừng nói là tuyển sinh viên tốt nghiệp từ đó ra.

Chừng như hiểu ý tôi, anh bạn trẻ tâm sự:
  • Dạ, em quê quán ở một tỉnh miền Tây, mồ côi cha mẹ. Nhà nghèo quá nên quyết tâm học hành, thi đậu đại học để đổi đời, để nuôi ông ngoại già yếu. Em lên Sài Gòn thi đại học, nhưng thi rớt anh à!
Trời ơi, lại còn thi rớt nữa! Tôi than thầm.
  • Thi rớt, em buồn và lo quá, không dám nói ông ngoại. Em quyết ở lại Sài Gòn, năm sau thi tiếp.
  • Ở Sài Gòn một mình à? Sống bằng gì, ở đâu trong suốt một năm đó?
  • Em ngủ bờ ngủ bụi. May sao có 3 thằng nhóc, tụi nó cho em chỗ ngủ và dạy em làm nghề kiếm tiền anh à.
  • Nghề gì?
  • Dạ, lượm rác!
Trời ơi, lượm rác!
  • Dạ, tụi nó dạy em lượm rác, em dạy tụi nó học chữ. May sao bà chủ vựa rác thấy em mặt mày sáng sủa, nhờ em dạy kèm mấy đứa con của bả học, kiếm thêm được chút đỉnh tiền để năm sau thi lại.
  • Rồi có thi đậu không?
  • Dạ đậu chớ! Em sợ rớt nên thi 2 trường, đậu cả hai. Một trường công ở Sài Gòn, một trường dân lập ở tỉnh.
  • Vậy sao không học trường công ở Sài Gòn?
  • Vì trong thời gian một năm đó, ông ngoại em ở quê lo lắng cho em quá mới bán nhà ở quê. Không đủ tiền mua nhà ở Sài Gòn, nên mua nhà ở tỉnh gần. Em học trường dân lập ở tỉnh để tiện chăm sóc ông, và tranh thủ đi làm thêm kiếm tiền...
Hic, kể ra anh chàng này có một quá khứ ly kỳ thật. Mồ côi, nhà nghèo, thi rớt, lượm rác... Tôi nói:
  • Em học đại học dân lập vậy khó xin vô cơ quan nhà nước lắm đó!
  • Dạ, em đâu có xin làm công chức nhà nước, nên họ có quy định hay không cũng không sao! Em xin vô công ty tư nhân.
Tôi chợt nghĩ ra một điều, hỏi:
  • Xin vô công ty tư nhân à? Sao lúc ra trường em không xin vô công ty tôi?
  • Dạ, em có xin anh cũng đâu có nhận, mà có nhận chắc em cũng không có làm, vì... anh trả lương thấp quá! Còn bây giờ em đang làm chuyên viên IT cho ngân hàng. Chỗ làm đâu có tệ và trình độ của em cũng đâu có tệ, phải không anh?
____
eChip 04/11/11

Ăn cho hết!

Người ta thống kê rằng chỉ riêng trong năm ngoái, các công ty thương mại trên toàn thế giới đã tạo ra 48 tỷ GB dữ liệu. Người ta cũng tính ra rằng trung bình mỗi người trên thế giới đang có 145 GB dữ liệu. Thế nhưng một người dù có tỉ mỉ tẳn mẳn suốt ngày ngồi đọc web thì cả cuộc đời chỉ có thể nuốt trôi được 2GB dữ liệu văn bản thôi.

Tóm lại, chúng ta đang thừa mứa dữ liệu. Ăn không hết!

Ba Trợn ngồi vênh râu nghe Hai Ẩu dẫn chứng số liệu như vậy, rồi hỏi:
  • Ừa, nhưng mà anh Hai định nói gì khi dẫn chứng số liệu nói trên?
Hai Ẩu bực mình, gắt:
  • Vậy chứ chú mày không rút ra kết luận gì à?

Ba Trợn cười hề hề:
  • E hèm, chắc là ý anh Hai muốn nói dữ liệu nhiều quá, khả năng tiếp thu của con người có giới hạn. Đồ ăn nhiều quá, ăn không hết là lãng phí phải hông? 

  • Hừm, tạm coi là như vậy đi. Ý chú mày sao? 

  • Chuyện nhỏ như con thỏ. Mình ăn nhiều hơn, để tận dụng tài nguyên này. Thay vì em đọc văn bản, em coi phim. Phim tình cảm, phim hành động, phim...sex. Mỗi bộ phim HD dung lượng tới mấy GB. Nhoáng cái là em đã xơi hết 2GB dung lượng cả đời người mà anh Hai nêu ở trên. Chỉ trong vài ngày là em đã xơi hết 145 GB dung lượng trung bình mỗi người có được. He he, em là thành phần ưu tú của xã hội, thừa hưởng tài sản dữ liệu vượt trội mọi người ha anh Hai.
Hai Ẩu không ngờ thằng em Ba Trợn của mình lại suy nghĩ ấu trĩ, nông cạn như vậy. Hai Ẩu liền nạt nó, bảo phải tư duy nghiêm túc và sáng tạo hơn.
  • Ủa, vậy anh Hai muốn em suy nghĩ theo kiểu nào? À, hay là dữ liệu nhiều quá, trở thành một đống rác khổng lồ trên mạng Internet, nên anh khuyên em đừng đưa thêm gì lên mạng nữa để... bảo vệ môi trường, để đống rác không phình to nữa? Hay là ngược lại, anh nói rằng người ta đưa lên mạng nhiều quá, mình cũng phải tích cực đưa thêm nhiều nhiều hơn nữa để cạnh tranh?
Hai Ẩu rên rỉ:
  • Ý kiến này có tiến bộ hơn ý kiến trên một chút rồi đó, nhưng anh muốn chú mày suy nghĩ khác hơn cơ! 

  • Nghĩ thế quái nào nữa? 
  • Khi nội dung quá nhiều thì nhận được nội dung có liên quan một cách nhanh chóng và đúng theo nhu cầu chính là một vấn đề lớn. Về phía các công ty công nghệ như Google, Yahoo.. phải luôn cải tiến và nâng cao công nghệ tìm kiếm để đáp ứng nội dung tìm kiếm của người dùng một cách hiệu quả nhất. Về phía người dùng, phải nắm được các thủ thuật tìm kiếm để thông tin mình nhận được đúng với mong muốn nhất. Về phía chủ trang web, phải biết chăm chút nội dung trang web của mình để nó là các thông tin có giá trị, không bị lọt thỏm giữa đại dương dữ liệu bao la. Nội dung vẫn là vua trong thế giới trực tuyến.
Ba Trơn có vẻ chán nghe mấy cái lý thuyết dài dòng của Hai Ẩu, nó lúi húi làm gì đó trên máy tính rồi reo lên:
  • Em mới download xong một bộ phim HD nè anh Hai. Hay lắm! Mình tận dụng kho dữ liệu bao la đây, ăn cho hết đi anh!
__________
Siêu thị Số - số 83, tháng 11/2011

Sunday, November 6, 2011

Đông Ki Sốt gặp Lục Vân Tiên


Ở thời buổi này chuyện gì mà chẳng xảy ra được. Bởi vậy chuyện Đông Ki Sốt gặp Lục Vân Tiên cũng là bình thường thôi!

Người ta không biết chắc hai nhân vật này gặp nhau lần đầu như thế nào. Có thể qua Facebook, có thể qua Diễn đàn nào đó... nhưng chắc chắn là họ gặp nhau qua Internet.

Đông Ki Sốt, nhà hiệp sĩ tài ba xứ Mancha vốn là người mê đắm chuyện kiếm hiệp, luôn mơ ước ra đi hành hiệp xóa mọi áp bức bất công. May cho nhà quý tộc Đông Ki Sốt quá, giờ này ông không cần phải cưỡi con ngựa ròm Rô-xi-năng-tê đi lông bông nữa, mà chỉ cần ngồi nhà lướt web là biết đủ mọi thông tin trên đời. Phải nói là những thông tin trên mạng bây giờ nhảm nhí gấp vạn lần truyện hiệp sĩ mà Đôn Ki Sốt đã đọc ngày nào.Chuyện bé xé ra to, chuyện không nói thành có, chuyện vớ va vớ vẩn cũng thành chuyện hot. Đông Ki Sốt chả cần tưởng tượng cái cối xay gió thành gã khổng lồ nữa, vì đã có những tay đưa tin trên net tưởng tượng dùm ông. Nhà hiệp sĩ tài ba của chúng ta cũng chả cần vung cây giáo rỉ sét của mình lên cho mỏi tay, ông chỉ cần nhận xét búa xua bằng những lời lẽ dao to búa lớn vào tin ấy (có thể là comment ở một blog, một trang mạng xã hội, hoặc ngay trong các tin của báo điện tử, báo nào mà chả có phần góp ý cho bài đăng!). Đông Ki Sốt hả hê lắm!


Lục Vân Tiên vốn là một trang nghĩa hiệp, chàng luôn tâm niệm câu Giữa đàng thấy chuyện bất bình chẳng tha. Mà như ta đã nói ở trên, nhờ Internet nên chuyện bất bình nhiều vô số kể. Chuyện bất bình ít ít thì dưới bàn tay nhào nặn của người viết trở thành bất bình dữ dội, chuyện chẳng có gì ầm ĩ thì hô biến thành chuyện đáng nguyền rủa, lại có khi chuyện nhố nhăng được khen tíu tít. Thế là tha hồ cho Lục Vân Tiên Giữa net thấy chuyện bất bình chẳng tha. Chẳng tha thì chàng làm gì? Cũng như Đông Ki Sốt, chàng đâu có vung gươm phá bọn thảo khấu, mà chỉ vung tay gõ phím lốc cốc để còm-men thôi!

Hai người đã gặp nhau trong hoàn cảnh thông tin hỗn mang, phản hồi hỗn loạn như vậy. Có khi họ tung hứng với nhau để chửi đời (tôi rất tiếc phải dùng chữ chửi để chỉ những góp ý của họ, vì đa phần họ đều la mắng chung chung chứ chẳng xây dựng gì), có khi họ chửi nhau khi bất đồng ý kiến chửi.

Dù sao đi nữa thì cả Đông Ki Sốt lẫn Lục Vân Tiên đều cảm thấy thỏa mãn, vì họ có môi trường quá tốt để làm hiệp sĩ. Cứ chửi mắng, cứ lên giọng vung vít để ra vẻ ta đây, đúng sai không cần biết!
...

Đến một hôm, trên mạng xuất hiện một gã chửi còn hăng hơn, và tào lao hơn cả Đông Ki Sốt và Lục Vân Tiên. Gã chửi cả Đông Ki Sốt và Lục Vân Tiên. Cả hai chửi không lại!

Hai nhà hiệp sĩ của chúng ta tò mò xem gã ấy là ai.

Gã tên là Chí Phèo!

Không hẹn mà nên, cả hai đều nghĩ: Nó chửi cả làng Vũ Đại, chứ đâu phải chửi mình!
____

Siêu thị Số - số 82, tháng 10/2011

Ngưu Lang chàng ơi !

Ngưu Lang chàng ơi!

Nhớ ngày nào trên thiên đình, chàng chăn trâu, thiếp dệt vải. Hai đứa mình tối ngày hú hí cùng nhau, chả lo làm việc, Ngọc hoàng nổi giận đùng đùng đày hai ta xuống trần gian. Chàng đầu sông Ngân, thiếp cuối sông Ngân, mỗi năm chỉ cho gặp nhau một lần. Bầy ô thước bắc cầu cho đôi ta gặp nhau, nhớ nhau thí mồ nên ta gặp nhau ôm nhau khóc bù lu bù loa, nước mắt rơi tỏn tỏn xuống trần gian làm nên tháng Bảy mưa ngâu sụt sùi không dứt.

Hàng ngàn năm trôi qua, chàng ngày ngày lo chăn trâu, thiếp miệt mài dệt vải, chỉ mong tháng Bảy được gặp nhau cho thỏa niềm mong nhớ.

May thay, mấy mươi năm gần đây đời sinh ra điện thoại di động và Internet. Chàng và thiếp tuy mỗi năm vẫn chỉ gặp nhau được một lần, nhưng ngày nào mà chẳng a lô và chat cùng nhau, tình cảm đậm đà khôn xiết. Buổi trùng phùng tháng Bảy mưa ngâu chỉ làm ta vui thêm, không lâm ly bi đát như thuở nào.


Ngưu Lang chàng ơi!

Năm nay mùa mưa lại đến, bầy ô thước lại bắc cầu mà chàng biền biệt nơi nao?

Cả tháng nay thiếp gọi điện cho chàng thì điện thoại cứ ò í e ngoài vùng phủ sóng. Lên mạng tìm chàng cũng chẳng thấy bóng chim tăm cá nơi đâu. Lên Yahoo! Chat, Skype không thấy chàng đâu. Vô Facebook, Twitter... cũng bặt vô âm tín.

Thôi, thiếp nhớ rồi. Tháng trước chàng gọi điện cho thiếp, đầy vẻ lo âu. Chàng nói rằng bọn xã hội đen đang đòi nợ và dọa xử chàng. Chàng trốn chui trốn nhủi, không dám bắt điện thoại, sợ chúng tìm ra. Chàng cũng dấu biệt tông tích, không dám ló mặt lên diễn đàn, mạng xã hội, sợ chúng hè nhau lên trang mạng mà tố khổ chàng. Hic, hổng chừng chàng không còn tiền để trả tiền cước điện thoại và tiền cước Internet nữa ấy chứ!

Hu hu, Ngưu Lang ơi!

Chàng chăn trâu sao không lo yên phận chăn trâu đi. Chàng bày đặt chơi chứng khoán làm gì để khi cổ phiếu rớt giá thê thảm thì chàng thân tàn ma dại. Thời buổi kinh tế khó khăn, lãi suất ngân hàng cao vòi vọi, kiếm ra đồng tiền đâu phải dễ, sao chàng lại khờ khạo nghe lời người ta dụ dỗ đầu tư này nọ. Chàng thấy không, có nhiều tâm huyết và kinh nghiệm mà siêu thị WonderBuy, BestZone... còn tuyên bố phá sản. Huống chi chàng chỉ biết có nghề chăn trâu, vậy mà còn bon chen mở siêu thị máy tính làm gì để giờ này thân bại danh liệt, trốn nợ nơi xó xỉnh nào không biết!

Ngưu Lang chàng ơi!

Thiếp mỏi mòn chờ chàng, nước mắt khóc than dầm dề làm thành mưa ngâu đổ xuống trần gian, chàng có hay chăng? Hu hu, Ngọc Hoàng Thượng đế cay nghiệt buộc đôi ta cách chia, nhưng mỗi năm còn cho gặp một lần. Khủng hoảng kinh tế còn ác... quá cha Thượng đế, buộc chàng phải lìa xa thiếp mãi mãi. Hu hu, Ngưu Lang ơi, chàng ở nơi nao?
___
Siêu thị Số - số 81, tháng 9/2011

Sống trong sợ hãi

(không phải phim của đạo diễn Bùi Thạc Chuyên, mà là bài của Hai Ẩu trên eChip số 307, 28/10/11)


Thật là buồn cười, Ba Trợn đang ngồi sử dụng máy tính trong nhà mà trên đầu đội cái nón bảo hiểm sùm sụp như đang phóng mô tô trên đường trường. Hai Ẩu bước tới xoa đầu nó, coi thử cái đầu nó có bình thường không, nhưng chỉ xoa được cái nón bảo hiểm láng o.
  • Thần kinh chú mày có vấn đề gì không vậy? Sao ở trong nhà mà lại đội nón bảo hiểm?
Ba Trợn ngoắc Hai Ẩu tới ngồi trước máy tính và thì thào:
  • Em đang vô Facebook anh à. Đọc, bình luận và nhấn Like cho những ghi chép của bạn bè. Đội nón bảo hiểm cho nó an toàn.

Hai Ẩu bật cười:
  • Ha ha! Tưởng chú mày sắp oánh nhau với ai, chớ còn vô Facebook thì anh đây cũng vô hàng ngày. Chả hiểu vì sao lại không an toàn?
  • Anh Hai đừng có chủ quan khinh địch như vậy chớ! Mình bình luận mà tụi nó vui lòng thì không sao, nếu không hài lòng thì coi chừng ăn đòn đó!
Hai Ẩu lắc đầu nguầy nguậy, tỏ ý không tin:
  • Đừng có phóng đại sự việc quá đáng như vậy, để tự mình sống trong sợ hãi. Nếu không hài lòng với bình luận của mình, thì cùng lắm chúng nó chỉ bình luận chửi lại mình trên mạng mà thôi chớ làm gì có chuyện uýnh nhau!
Ba Trợn vẫn kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình, và dẫn chứng:
  • Không nói đến chuyện bình luận, chỉ nói đến chuyện bấm Like (thích) hay Dislike (không thích) thôi là đã có thể xảy ra chuyện uýnh nhau rồi đó. Anh Hai coi bản tin này coi:
Benito Apolinar, sống tại thành phố Pecos (Texas, Mỹ) đã bị bắt vào hôm thứ 5 vừa qua sau khi tấn công Dolores Apolinar tại nhà riêng của cô ở bang New Mexico.
Cảnh sát cho biết, nguyên do của vụ việc là người đàn ông 36 tuổi này đã đăng tải lên Facebook của mình 1 đoạn nội dung để tưởng niệm về ngày mất của mẹ mình, nhưng vợ Dolores Apolinar, người vợ mà anh vừa mới ly thân, đã không nhấn nút “Like” (Thích) để thể hiện sự kính trọng và đánh giá cao ý kiến của anh trên Facebook.

Quá tức giận vì bài viết không nhận được phản hồi nào từ người vợ, và cho rằng vợ đã không tôn trọng mình, Benito đã tìm đến nhà vợ ở tận bang New Mexico để tấn công cô này. (Theo MSN).

Hai Ẩu đọc đoạn tin trên, mặt đang hồng hào chuyển sang tái mét, tay chân run lẩy bẩy. Trong khi đó Ba Trợn vẫn tiếp tục huyên thuyên:
  • Em còn sợ rằng cái thằng cha Zuckerberg, chủ Facebook, sau này sẽ còn cải tiến Facebook sao cho từ màn hình Facebook có thể tung ra quả đấm, đấm vỡ mặt thằng nào nhấn Dislikethì lúc đó anh em mình sẽ ăn đòn liên tục, ngồi trên máy tính phải mặc áo giáp chớ chẳng chơi!
Hai Ẩu lắp bắp nói với Ba Trợn:
  • Chú mày... chú mày làm ơn thoát ra Facebook và đăng nhập tài khoản của anh vô liền đi. Anh có nhiều bè bạn trên Facebook lắm. Đăng nhập đi để anh nhấn Like hết, may ra còn kịp...
Ba Trợn làm theo lời Hai Ẩu, trong lúc đó Hai Ẩu loạng choạng bước ra ngoài. Ba Trợn gọi giật lại:
  • Xong rồi nè anh. Anh đi đâu đó?
  • Anh ra ngoài xe lấy nón bảo hiểm đội lên cho chắc ăn!

Em ơi buồn làm chi?

(Bài viết tôn vinh Phụ nữ Việt Nam của Hai Ẩu nhân ngày 20/10/2011, đăng trên eChip)

Em ơi buồn làm chi
Anh đưa em về bên kia sông Đuống...

Hai Ẩu vừa ngâm thơ, vừa an ủi Ba Trợn khi thấy nó mặt mày bí xị, buồn hiu hắt. Ba Trợn rên rỉ:
  • Vui làm sao được anh Hai ơi, thời buổi khó khăn quá, làm ăn không ra sao mà giá cả thì cứ leo thang. Em sắp dẹp tiệm tới nơi rồi đây nè.
  • Đừng buồn nữa mà, tình cảnh này ai cũng chịu khổ chứ có phải mình chú mày đâu. Mà nếu có buồn thì lúc khác hãy buồn, hôm nay là ngày 20/10, ngày Phụ nữ Việt Nam, hãy vui lên cùng chị em ta chứ!
Như chạm phải nỗi niềm riêng, Ba Trợn òa lên nức nở:
  • Hu hu hu, anh đừng nói nữa làm em tủi thân. Em xây dựng thương hiệu máy tính Việt Nam từ bao nhiêu năm nay mà càng ngày càng tàn lụi, chả bù với mấy chị em phụ nữ cứ hết thi hoa hậu này đến hoa hậu nọ, được lăng xê đăng báo quá trời. Vậy mà cái thằng khốn khổ như em lại phải tôn vinh các chị em đang bay cao trên chín tầng mây sao anh?

Hai Ẩu chợt nảy ra một sáng kiến, bèn nói với Ba Trợn:
  • Chú mày nhạy cảm quá, nín đi. Sao không học tập tài năng của chị em phụ nữ để làm thương hiệu máy tính cho mình? Nè, anh thí dụ cho chú mày nghe nhé: Thí dụ nàng họ Trần, cái họ ấy Việt Nam quá, thì nàng đặt cho mình cái họ khác, họ chẳng hạn. Ha ha, cái họ ấy là Việt Nam, nhưng nghe qua phảng phất Hàn quốc, và còn giống Trung quốc nữa (vua Đường chả phải tên Lý Thế Dân, diễn viên điện ảnh tên Lý Liên Kiệt đó sao). Tên là Nhànthì nghe không hay, chế thành Nhãnghe cho nó đã. Tên có chữ Thị thì bỏ quách đi, thêm vào đó chữ Kỳ cho nó... kỳ diệu. Thế là từ Trần thị Nhàn đặc sệt Việt Nam đã thành Lý Nhã Kỳ, y chang Hồng Kông, phải không?
Ba Trợn ngơ ngác hỏi: Rồi sao nữa anh Hai?
  • Ấy, tên tuổi thì lai Tàu, phong cách thì cứ lai Tây, lai Mỹ. Ăn mặc thì cứ gợi cảm, vòng nào khoe được thì cứ khoe, chỗ nào hở được thì cứ hở. Sẽ nổi tiếng ngay thôi, thương hiệu sẽ lên giá vùn vụt.
Ba Trợn vò đầu bứt tai nói:
  • Anh nói vậy nghe không ổn. Ý anh là em làm máy tính thương hiệu Việt Nam, nhưng lại lấy tên thương hiệu là tiếng nước ngoài, kiểu cách cứ lai Tây lai Mỹ sao? 
  • Chính xác là vậy! 
  • Nhưng như vậy thì còn gì là bản sắc của thương hiệu, còn gì là Việt Nam để mình hãnh diện ghi là Made in Vietnam hả anh? Và ai chấp nhận thương hiệu Việt Nam mà lại sặc mùi Tàu, mùi Mỹ hả anh? 
  • Sao lại không chấp nhận? Chẳng những chấp nhận mà còn chấp nhận tuyệt đối nữa kia, chẳng phải chị em ta vừa kể ở trên đã được phong làm tới Đại sứ Du lịch Việt Nam hay sao? Chú mày cứ học tập kinh nghiệm trên để làm thương hiệu, bảo đảm thành công. Phụ nữ Việt Nam tuyệt vời lắm!
Ba Trợn như hiểu ra, mặt mày tươi tắn, không còn ủ dột nữa. Hai Ẩu khoan khoái nắm tay Ba Trợn, reo to: 
  • Xin cảm ơn Phụ nữ Việt Nam, chúc mừng Phụ nữ Việt Nam nhân ngày 20 tháng 10!
Ba Trợn cũng vui vẻ ngâm nga:

Em ơi buồn làm chi
Anh đưa em về bên kia sông Đuống...

Ông Táo về trời

Thế là ông Táo đã về Trời.

Không phải hăm ba tháng Chạp, nhưng ông Táo về trời. Vì không phải ông là Táo Việt Nam, mà là Táo của thế giới.

Không phải ra đi một tuần rồi về như ông Táo Việt, ông ra đi vĩnh viễn.

Tôi không phải là một tín đồ của những quả táo do ông tạo ra, nhưng tôi vô cùng kính phục ông. Một Nhân vật, một Con Người.

Cái tên Apple được quyết định sau đề nghị của Steve Jobs, một cái tên chỉ đơn giản chợt đến trong đầu Jobs sau khi đã suy nghĩ nát óc để có một cái tên cho công ty sắp thành lập của hai người. Cái tên Apple trên thực tế là hoài niệm về một vườn táo ở Oregon, nông trại All-One, một nơi mà Jobs cũng như Wozniak vẫn gắn bó từ thời còn đi học. Vườn táo này cũng là nơi mà Jobs đã có những khoảng thời gian tuyệt diệu cùng với người yêu đầu đời và cũng là mẹ của cô con gái Lisa sau này của anh, cô Chris-Ann Brennan. Jobs đã nghĩ đến và quyết định chọn cái tên Apple còn vì một lý do hết sức đơn giản khác nữa. Apple là một cái tên sẽ xuất hiện trên niên giám điện thoại trước cái tên Atari – một công ty phát triển phần mềm trò chơi điện tử nhỏ ở thung lũng Silicon, công ty đầu tiên đã nhận chàng thanh niên hippy đầu tóc bù rối và dơ bẩn Steve Jobs vào làm việc một vài năm trước đó. (The Apple way - Jeffrey L. Cruikshank)

Vĩnh biệt ông, Steve Jobs.


Có lẽ giờ này ông đang ghé răng cắn vào một trái táo thơm nào đó trên chốn thiên đường.

Ngày nào cánh Thiên Đường
Đã mở hé tình yêu là trái táo thơm.
Steve ghé răng cắn vào,
Miếng môi ngọt đắng, tình yêu cuối đường...
Là trối trăn cuối cùng,
Giấc mơ não nùng...vội tan... (Bao giờ biết tương tư – Phạm Duy)

Ồ, không biết là từ chốn thiên đường Steve Jobs đã cắn vào trái táo thơm để rơi xuống trần gian cùng chúng ta trong 56 năm dài – hay ông giã từ chúng ta để về chốn thiên đường cắn vào trái táo thơm? Chỉ biết rằng ông đã để lại cho đời một huyền thoại và những trái táo còn dang dở.

Xin cảm ơn ông,

Và một lần nữa, xin vĩnh biệt ông, Steve Jobs...
____
eChip 14/10/11

Ngoài vùng phủ sóng

Tôi gọi điện thoại cho ông ta thì chỉ nghe tiếng ò í e. Ngoài vùng phủ sóng.

Ngoài vùng phủ sóng một cách tuyệt đối. Không chỉ là điện thoại. Gửi mail, mail bị trả lại. Chat bằng Yahoo, không trả lời. Gtalk cũng không. Skype cũng vậy. Mặc dù cái thằng cha này thuộc loại khoái công nghệ. Iphone, Ipad gì cũng chơi, có đủ thứ nickname.


Bí thế, tôi lên mạng Facebook để liên hệ với ông ta. Bặt vô âm tín. Google+, cũng không.

Tôi vô đủ trang blog mà ông ta có tham gia, như Blogger, Yahoo 360plus, Multiply... và cả ZingMe nữa. Tại các nơi ấy dòng thông tin của ông ta đã ngưng từ lâu. Không post bài mới, không comment gì cho bất kỳ ai từ cả tháng nay.

Một sự mất tích bí ẩn giữa thời đại thông tin này.


Tôi chợt rùng mình. Hay là ông bạn mình bị bắt cóc? Bị thủ tiêu mất xác?


Tôi vội vã phóng xe đến nhà ông để tìm hiểu sự tình xem ra sao, vì các phương tiện thông tin liên lạc hiện đại đều bó tay cả rồi.



Lạ chưa? Trong ngôi nhà khang trang, ông bạn tôi vẫn tỉnh bơ khỏe khoắn. Không có vẻ gì đang lo âu vì bị bọn xã hội đen hăm dọa. Không có vẻ gì buồn rầu của kẻ đang bị bệnh hoạn hay gặp chuyện khó khắn trong gia đình.


Tôi nhăn nhó:

  • Đổi số điện thoại sao không báo gì cho anh em hết vậy? Làm tôi liên lạc mãi không được!

  • Không đổi!

  • Vậy thì sao? Điện thoại hư à? Cỡ như ông mà không có tiền sửa điện thoại thì không tin được đâu nghen!

  • Không xài điện thoại nữa!

Tôi trố mắt nhìn:

  • Thời buổi này không có điện thoại mà chịu được à? Làm sao liên lạc được với mọi người? Hay là chỉ dùng mail thôi? Địa chỉ mail mới của ông là gì? Tôi gửi mail theo địa chỉ cũ không được.

  • Không mail. Không Internet. Không mạng xã hội. Không blog. Không tất tần tật.

Tôi không tin vào tai mình, một tay chuyên gia về công nghệ, một nhà kinh doanh sừng sỏ như ông ta mà không xài bất cứ công cụ thông tin hiện đại nào. Chắc ông ta mất trí. Tôi hỏi:

  • Vậy làm thế nào mọi người liên lạc được với ông?

  • Thì tới đây gặp trực tiếp, chứ chẳng phải anh đang tới đây gặp tôi hay sao?

  • Trời đất! Đúng là vậy, nhưng đây là cách liên lạc cách nay vài chục năm. Ông có điên không vậy?

  • Không điên chút nào. Mà này, anh tới đây chi vậy? Định... mượn tiền hay nhờ vả chi đây?

Tôi giận run. Té ra ông ta sợ mình (và người khác) liên hệ để nhờ vả, mượn tiền nên cắt hết mọi phương tiện thông tin đây. Tôi cự nự. Ông ta cười và đính chính:

  • Không phải như vậy! Tôi chỉ thay đổi mốt thôi. Khi người ta phải đi gặp trực tiếp, mình xài điện thoại. Khi người ta chỉ biết xài điện thoại, mình xài email. Khi người ta biết email, mình tiến lên mạng xã hội, blog. Khi người ta biết xài hết mọi thứ, mình phải thể hiện một đẳng cấp hơn hẳn.

  • Là sao?

  • Là... không xài gì hết!

  • Ông điên rồi! Thử hỏi có đại gia nào mà không xài tối thiểu một thông tin liên lạc như trên không? Tôi nói cho ông biết thời buổi này ông mua ve chai, bà bán xôi... cũng dã xài điện thoại di động rồi đó!

  • Có chứ! Có một đại gia nổi tiếng không xài bất cứ thứ nào trong các thứ nói trên cả.

  • Ai?

  • Bin La-đen!
 ___
Hai Ẩu
eChip 7/10/11

Vì nàng đẹp như một bông hồng

Vì nàng đẹp như một bông hồng
Nên tôi không dám yêu nàng...

Đây là ca từ của bài hát Em đẹp như mơ (Elle etait si jolie), một bài hát nổi tiếng từ thập niên 60 của thế kỷ trước. Tôi đang ngồi trong phòng làm việc, nghe giai điệu này. Giới thiệu một cách gián tiếp như vậy để các bạn biết tôi là một người hơi hơi già, thuộc thế hệ 6x.

Lúc đó cậu bé ấy – một ứng viên xin việc - được đưa vào để phỏng vấn.  Trẻ măng, chắc là 9x đời đầu hoặc 8x đời cuối. Với tư cách là cán bộ phòng nhân sự, tôi bắt đầu phỏng vấn cậu bé.

Tự tin, mạnh dạn, đó là những ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu bé. Kiến thức chuyên môn thì trung bình, kinh nghiệm thì chả có gì. Điều này dễ hiểu thôi, vì cậu ta là sinh viên mới ra trường mà. Công ty mình đang cần tuyển  người, cũng không nên cầu toàn quá, kiến thức sẽ được tích lũy dần dần, thời gian sẽ tạo nên kinh nghiệm. Điều quan trọng là cậu ta có đức tín tự tin. Thế nên tôi có ý muốn tuyển dụng cậu ta. Tôi chuyển qua một câu hỏi cơ bản mà mọi phỏng vấn viên đều hỏi:
  • Em đề xuất mức lương khởi điểm là bao nhiêu?

Vẫn hết sức tự tin, cậu ta vênh mặt lên nói:
  • Sinh viên trường tôi mới ra trường mà lương dưới Một ngàn mỗi tháng là coi như đồ bỏ, không quan tâm!
Tôi cười: Em đừng lạc hậu quá thế! Quy định của Nhà nước bây giờ lương tối thiểu là Tám trăm ba mươi ngàn đồng mỗi tháng, chứ làm gì có một ngàn. Chúng tôi có thể trả gấp đôi, gấp ba mức ấy, tùy theo năng lực. Em thử đề nghị mức lương đi?

Cậu ta tròn xoe mắt ngó tôi như thằng khùng vừa rớt từ cung trăng xuống:
  • Xin lỗi ông. Tôi nói ít nhất là một ngàn đô một tháng. Ông nghĩ sao mà lại đề nghị lương của một sinh viên trường đại học ABC như tôi chỉ bằng vài tháng lương tối thiểu? Sỉ nhục nhân tài vừa thôi chứ!
Nói vừa xong, cậu ta quay ngoắt bước ra, không thèm chào.
Tôi nhẩm tính: 1.000 USD là Hai mươi mốt triệu, già đầu như tôi, làm việc mấy chục năm mà lương mới có 7, 8 triệu hà. Thiệt xấu hổ quá! Không biết là ai sỉ nhục ai nữa!

Tôi lẩm nhẩm hát:

Vì nàng đẹp như một bông hồng
Nên tôi không dám yêu nàng...
...

Tôi kể một chuyện khác để nêu bật sự tự tin của giới trẻ.

Một cô gái trẻ, đẹp – và có lẽ thông minh, thành đạt nữa – là con của người bạn tôi. Mới hăm mấy tuổi đầu mà cô ta đã thành lập công ty riêng. Công ty của cô có website. Chuyên ngành của cô là quản trị kinh doanh, nên đâu có rành thiết kế web. Không biết nơi đâu thiết kế web cho cô mà không được vừa ý. Thông qua cha cô (là bạn tôi), cô gửi tôi một email, đại khái là yêu cầu tôi phải chỉnh sửa web dùm cô thế này thế nọ, kèm theo account và password để tôi làm.

Nể bạn, tôi hì hục chỉnh sửa lại web dùm cô. Cô gửi lại tôi một cái mail cụt ngủn như vầy:

Chú làm cũng tạm được đó. Mấy chuyện này cháu dư sức làm, nhưng tại chưa có thời gian nghiên cứu thôi.

A, tuổi trẻ bây giờ giỏi thật. Cái gì cũng làm được, làm xuất sắc, chỉ tại chưa thèm làm thôi.
...

Riêng tôi, tôi đâu dám nhận cậu bé xuất chúng nói trên. Tôi cũng sẽ không dám giúp gì cho cô bé đa tài này nữa.

Tôi chỉ biết nghe nhạc thôi:

Vì nàng đẹp như một bông hồng
Nên tôi không dám yêu nàng...
___
Hai Ẩu
eChip 30/09/11

Tuesday, September 27, 2011

Phong thủy

Dù bạn có tin hay không tin thì chắc chắn bạn cũng đã nghe ông bà dạy rằng cất nhà thì phải xem hướng. Nhà ở hay văn phòng làm việc của công ty cũng đều phải theo hướng hợp với tuổi của gia chủ hoặc giám đốc công ty. Đó gọi là phong thủy.

Hai Ẩu cũng như mọi người, nên khi thuê trụ sở công ty cũng quyết định mời thầy tới xem hướng. Anh này vốn là bạn thân, trước đây vẫn bực mình vì Hai Ẩu không chịu tin phong thủy, nên nay được mời tới tư vấn thì khoái chí lắm. Ảnh hỏi tuổi Hai Ẩu rồi nhẩm tính và nói:
  • Với tuổi này thì quái số của anh là số 5. Hướng thành công của quái số này là hướng Đông Bắc. Anh chọn trụ sở công ty quay ra hướng Đông Bắc là ngon lành. Công ty sẽ sớm thành danh trên thương trường.

  • Ơ, nhưng mà lỡ không chọn được hướng Đông Bắc thì sao?

  • Không chọn được hướng đó cũng không sao. Miễn đừng chọn hướng xấu thôi. Tuổi của anh có 4 hướng tốt là Đông Bắc, Tây, Tây Bắc, Tây Nam. Hướng Tây tốt cho sức khỏe, Tây Bắc tốt cho tình duyên, còn Tây Nam là phú quý.

Hai Ẩu gật gù ra vẻ hiểu, nhưng hỏi lại:
  • Nhưng mà bây giờ tui đã có sẵn văn phòng công ty rồi, nhờ anh coi thử coi hướng có tốt không.
Nhà phong thủy nhăn mặt:

  • Trời, thuê văn phòng rồi mới hỏi thầy! Vậy chứ văn phòng anh quay hướng nào?

  • Tui không biết! Biết chết liền!

  • Thôi đi cha nội. Lấy cái la bàn ra coi là biết ngay chứ gì. Đừng giỡn nữa!

  • Thiệt mà. Không biết hướng nào. Anh coi đi.
Vừa nói Hai Ẩu vừa truy cập Internet, mở ra website của công ty.
  • Đây nè, văn phòng của tui là văn phòng ảo. Nó là cái trang web này nè. Anh coi đi, nó quay hướng nào?
Nhà phong thủy khóc thét, không biết cái văn phòng ảo của Hai Ẩu đang quay mặt ra hướng nào. Trong khi đó Hai Ẩu vẫn tỉnh bơ nói tiếp:
  • Ngoài văn phòng ra, tui còn nhà nữa. Đó là mấy cái blog của tui trên mạng. Anh coi thử hướng có tốt chưa, có cần xoay hướng lại không?
Nhà phong thủy vừa đập bàn vừa la:
  • Thôi đi! Đừng chọc tui nữa! Anh định giở trò gì đây hả?
Hai Ẩu vuốt giận bạn và từ từ giải thích:
  • Đâu có, tui chỉ tính giới thiệu với anh một khoa học mới thôi mà. Đó là phong thủy trên không gian ảo. Ngoài việc xem hướng nhà ra, phong thủy còn xác định hướng lưu thông của luồng khí (hoặc nước) sao cho tạo sự thông thoáng, giúp con người ta dễ chịu, đạt được sự quân bình và tốt đẹp về tinh thần, để từ đó đạt đến thành công. Điều này hoàn toàn có thể ứng dụng trên trang web, giao diện trang chủ nên gợi mở và dễ tiếp nhận ra sao, cấu trúc site và các đường link như thế nào để thông tin cần thiết cho người xem được lưu thông một cách hợp lý nhất, giúp người xem dễ dàng tìm và đi đến đúng nơi mình quan tâm trên website. Phong thủy này càng hợp lý thì càng đem đến hiệu quả cho web, có đúng không anh?
Bây giờ đến lượt anh bạn của Hai Ẩu gật gù:
  • Phải đó. Để tui bắt đầu nghiên cứu cái phong thủy ảo này. Tư vấn phong thủy kiểu này cũng kiếm ăn được đấy chứ!
____
eChip 302 (23/9/11)

Bạn sẽ phải ngạc nhiên với dòng bộ xử lý để bàn Intel® Core™ thế hệ thứ 8

Hãy sẵn sàng đón nhận những trải nghiệm tuyệt vời khi chơi game, VR và giải trí ở bất kỳ đâu với máy tính được trang bị dòng bộ xử lý In...