Saturday, December 17, 2011

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui

Hồi còn trẻ, thời bao cấp, hắn làm trong một cơ quan hành chính nhà nước. Ngày ngày đến cơ quan chả có việc gì làm, chán phèo. Chán, cứ chiều chiều hắn lại rủ các đồng sự đi nhậu. Nhậu, cũng phải có lý do chứ! Vui cũng là lý do, buồn cũng là lý do. Như hôm nọ, hắn buồn buồn rủ anh em đi nhậu:
  • Đi nhậu cho đỡ buồn đi, con tao nó bị bệnh!
Hôm khác, hắn hớn hở kéo anh em ra quán:
  • Đi nhậu đi, ăn mừng vợ tao mới hết bệnh!
Lại hôm khác, hắn thèm rượu quá, lại ới mọi người đi nhậu. Mọi người tụ tập ngoài quán, hỏi hắn hôm nay nhậu vì lý do gì, buồn hay vui? Hắn căng trán ra suy nghĩ một hồi rồi nói:
  • Bữa nay con tao không bệnh, vợ tao không bệnh, cả bà con họ hàng cũng chả ai có tin vui tin buồn gì ráo! Vậy là một ngày bình thường. Được một ngày bình thường là tốt rồi. Ăn mừng đi! Dzô!
...


Nhiều năm qua, giờ hắn làm biên tập một tờ báo mạng. Làm báo thì phải có tin. Không có tin cũng phải đẻ ra tin, giống như hồi xưa muốn đi nhậu thì phải nặn ra lý do.

Hắn đang hoạnh họe tay phóng viên:
  • Bữa nay có tin cướp – giết – đốt – hiếp gì mới không?
  • Dạ, em... chờ hoài mà không thấy gì hết ạ!
  • Không có con nào chửi thằng nào hết à?
  • Dạ không, em coi kỹ trên mấy cái diễn đàn, mấy trang mạng xã hội rồi mà chả thấy ai chửi ai hết trơn.
  • Không đứa nào nhảy nhót bị lộ quần chíp, áo chíp gì hết sao?
  • Hic, mấy đứa phóng viên ảnh rình hoài mà không chộp được hình nào hết. Tụi nó rình tới cả mấy em bé nhi đồng coi có lộ hàng không mà đành bó tay.
Hắn tức tối đập bàn:
  • Bọn phóng viên tụi mày bết quá! Người mẫu X, diễn viên Y làm gì hôm nay?
Anh phóng viên run run nói:
  • Dạ, hổng có làm gì đặc biệt hết á. Người mẫu X thì đi uống cà phê, diễn viên Y thì đi siêu thị...
Hắn reo lên mừng rỡ:
  • Đưa tin ngay! Đưa tin ngay!
Anh phóng viên ngỡ ngàng hỏi lại:
  • Đi uống cà phê, đi chợ... cũng là tin sao?
Hắn quát:
  • Sao không là tin? Đưa ngay tin với tiêu đề: Người mẫu X duyên dáng nơi quán cà phê A. Diễn viên Y săn hàng độc tại siêu thị B.
Anh phóng viên lắp bắp nói:
  • Nhưng em thấy con X nó ngồi uống cà phê cười hí hí như ngựa vô duyên thấy bà cố chớ có duyên dáng gì đâu. Còn thằng Y hình như nó đi siêu thị mua tã cho con nó chớ không phải săn hàng độc. Vả lại, mình không bố trí chụp hình ạ...
Hắp đập bàn:
  • Ngu ạ! Tới gặp ngay con X, thằng Y, biểu nó đưa hình chụp sẵn mà đăng lên chớ mắc gì phải đi chụp. Còn nếu không có hình sẵn, biểu nó đi uống cà phê, đi siêu thị lại và dắt theo thằng thợ chụp hình. Hai đứa này lâu nay chả có làm được gì để đưa tin lên báo hết, nó thèm được đăng hình để mọi người nhớ và quan tâm tới nó lắm. Đề nghị như vậy là nó ừ liền, hiểu hông?
Phóng viên dạ dạ và vội vã đi. Hắn gọi giật lại và nói nhỏ:
  • Cái quán cà phê A và siêu thị B đó, chú mày nhớ nhắc khéo nó là sẽ đưa tin lên mạng và giới thiệu với công chúng nhé. Xem nó có hữu hảo tặng quà cáp gì không.
...

Nếu hôm nay bạn đọc tin trên mạng mà có tiêu đề kiểu như: Người mẫu X duyên dáng nơi quán cà phê A. Diễn viên Y săn hàng độc tại siêu thị B... thì bạn biết rằng đó là tin gốc trên báo của hắn (có thể báo mạng khác đăng lại, hi hi). Hắn quan niệm rằng Mỗi ngày, tôi chọn một niềm vui mà! 
____
Hai Ẩu - eChip 16/12/2011

Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín...

  • Anh có biết bài Thu, hát cho người của Vũ Đức Sao Biển không? Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt ấy, tôi thích bài đó lắm!
Hai Ẩu gật đầu, nói:
  • Tui cũng thích bài đó lắm. Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín. Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ bay...
  • Ừ, đúng rồi đó. Hôm nọ mình lên mạng thấy có người giật statusGiữa thu vàng, bên đồi sim trái chín. Status này dẫn đến một đường link, mình thích quá bèn click vào, nghĩ rằng sẽ được nghe bài hát hoặc chia sẻ cảm xúc về bài hát này.
  • Thế à? Được chia sẻ những cảm thụ âm nhạc cũng là một thú vui.
  • Nhưng không phải, khi mình click vô đó thì là một trang web rao bán sim số đẹp. Cũng là sim, nhưng là sim điện thoại di động chớ không phải đồi sim trái chín. Hic, nó lừa mình!

Hai Ẩu cười ha ha, nói:
  • Không phải mình anh bị như thế đâu. Tui cũng vậy! Hôm rồi tôi gặp một statusMật mã Tây tạng, cực kỳ hấp dẫn. Tui khoái cuốn đó lắm, bèn hí hửng click vào, hy vọng là được đọc free, khỏi tốn tiền mua sách (cả trăm ngàn một cuốn chớ rẻ sao?). Nào dè...
  • Không phải Mật mã Tây Tạng à?
  • Không, không phải Mật mã Tây Tạng mà là một trang quảng cáo bán mật ong, cực kỳ hấp dẫn! Ha ha ha!
Ba Trợn nãy giờ ngồi hóng chuyện, bây giờ xía vô:
  • Hic, hai anh bị lừa như vậy còn đỡ. Em thì gặp một câu rao hàng như thế này: Gái xinh lộ hàng, cực cute! Em khoái quá...
Hai Ẩu và người bạn đồng thanh nói:
  • Chú mày click vô ngay chứ gì? Ai chứ Ba Trợn thì mê gái lắm mà. Và ra một đống ảnh sex?
Ba Trợn nhăn nhó:
  • Không, không có ảnh sex gì cả. Chỉ là một trang web quảng cáo hàng điện máy, chẳng liên quan đến gái gú gì cả. Hic, nó dụ em, nó lừa em...
  • Ai biểu chú mày dễ bị dụ làm chi. Mà nghĩ cho cùng, nếu nó coi hàng điện máy là gái xinh, model mới ra lò là lộ hàng thì cũng hợp lý đó chớ!
Ba Trợn ấm ức nói:
  • Bọn này lừa đảo! Mình phải tẩy chay nó. Mình phải tố cáo nó, kiện nó!
Hai Ẩu nghiêm nét mặt, nói:
  • Nghĩ kỹ lại đi. Những quảng cáo ấy đâu có làm gì sai luật pháp mà kiện? Họ chỉ đánh đúng tâm lý để khêu gợi chúng ta mà thôi. Anh này thì yêu âm nhạc, Hai Ẩu thích văn học, còn Ba Trợn thì khoái cái vụ... XXX. Khi click vào đó, nếu thấy không phải cái mà mình mong muốn thì người vui tính sẽ cười hì hì xem như đó là một trò đùa, người khó chịu thì sẽ nhăn mặt bỏ qua không thèm đọc. Nếu may mắn cho người quảng cáo thì sẽ tạo được sự chú ý của khách hàng. Tóm lại là chả làm chết ai, chả ai bị thiệt hại gì cả. Quảng cáo thôi mà! Vui lên đi chú em! 
_________
eChip 08/12/11

Nỗi lòng Tam Tạng

Sau khi thỉnh kinh từ Tây phương thành công trở về, Tam Tạng vô cùng hạnh phúc. Ngồi ngẫm lại chặng đường Tây du ký đã qua, ông nghĩ mình đã có kinh nghiệm thỉnh kinh ắt có kinh nghiệm phát hành sách. Làm được điều này trước là phổ biến văn hóa đến đại chúng, sau là có thu nhập để thầy trò cùng sống. Thế là Tam Tạng cùng các đệ tử mở ra công ty phát hành sách của mình.


Phải nói là Tam Tạng cũng có khiếu kinh doanh và làm việc rất chuyên nghiệp. Ông liên hệ tác giả, mua bản quyền, xin giấy phép xuất bản, liên hệ nhà in... rồi đưa sách ra thị trường. Công việc thoạt đầu trôi chảy lắm, thế nhưng rồi...


Sách in ra công phu, đẹp mắt, nội dung hấp dẫn nhưng... chẳng mấy ai mua. Sách chất đống, chất đống trong kho hàng vạn cuốn, tưởng chừng như núi kinh Phật thỉnh về từ Tây phương năm nào. Giá giấy, chi phí in ấn lên cao, tiền bản quyền tác giả, phí xuất bản đã trả mà tiền bán sách chả thu  về được bao nhiêu. Công ty lỗ trầm trọng, nợ nần chồng chất.

Tam Tạng ủ rũ buồn lo, mời đệ tử Tôn Ngộ Không – giờ là trưởng phòng Kinh doanh – đến để bàn bạc, vấn kế.

Tôn Ngộ Không đúng là thần thông quảng đại, chuyện gì cũng biết. Y nói với Tam Tạng:
  • Sư phụ không thấy là ta làm ăn khốn khó mà trưởng phòng Tài vụ Trư Bát Giới vẫn phây phây, béo núc na núc ních đó sao? Nó làm sách lậu đó sư phụ à.
Tam Tạng thảng thốt kêu lên:
  • Chính người của ta làm sách lậu à? Làm ra sao?
  • Bát Giới chỉ cần chờ ta trả tất cả các chi phí bản quyền, phí biên tập, phí xuất bản, dàn trang xong  thì bèn in lậu. Nó không tốn bất kỳ chi phí nào trong tất cả các chi phí trên, cũng không tốn cả chi phí quản lý, không phải đóng thuế, thậm chí in trên giấy xấu để giảm tiền. Bát Giới bán ra với giá chỉ bằng nửa giá của ta là lời to rồi. Thử hỏi người mua sẽ mua sách của ai?
Tam Tạng run rẩy thét lên:
  • Đuổi việc Trư Bát Giới! Dán tem chống hàng giả lên sách của ta, in trên sách câu: Mua sách giả là giết chết sách thật!
Tôn Ngộ Không lắc đầu:
  • Cũng bằng thừa! Nghỉ việc ở công ty ta Trư Bát Giới vẫn có thể làm sách giả. Mà không có Trư Bát Giới đi nữa vẫn còn vô số yêu ma làm sách giả. Đó là chưa kể Sa Tăng...
  • Hả? Sa Tăng, trưởng phòng hành chính của ta à? Hắn làm gì?
  • Sa Tăng không tham lam vụ lợi như Trư Bát Giới, nhưng hắn ngày đêm tỉ mỉ tẳn mẳn đánh máy, hoặc scan các trang sách của ta đưa lên mạng cho mọi người đọc miễn phí. Mọi người tiếc tiền mua sách, liền download các bản copy đó về đọc. Thế là ta không bán sách được nữa.
Tam Tạng bi thảm nài nỉ Ngộ Không:
  • Ngộ Không con, con nghĩ xem tình thế này ta phải làm sao bây giờ?
Ngộ Không điềm tĩnh nêu giải pháp: 
  • Mọi người đều ham đọc sách, nhưng chung quy lại là không muốn mất tiền nhiều nên mới mua sách lậu, đọc sách miễn phí trên mạng. Muốn giải quyết việc này ta phải làm sao hạ giá bán sách xuống, mà muốn thế phải giảm các chi phí sản xuất xuống đến mức tối thiểu. Giải pháp tốt nhất là bán sách điện tử qua mạng. Bằng cách này ta giảm toàn bộ chi phí in ấn, giấy in xuống gần bằng 0, giảm cả chi phí phát hành mà độ lan tỏa lại lớn hơn. Khi ấy các xuất bản phẩm của ta sẽ có đồng thời 2 dạng: dạng sách in truyền thống dành cho những người thích mua sách, dạng ebook dành cho những người thích đọc sách nhưng tiết kiệm tiền và không có thời giờ ra nhà sách. Khi đó lượng độc giả của ta sẽ tăng lên, và điều mong ước phổ biến văn hóa phẩm của sư phụ sẽ đạt được.
Tam Tạng có vẻ hiểu ra vấn đề, nhưng vẫn rên rỉ:
  • Ôi, liệu có thành công không, sao mà gian nan quá vậy Ngộ Không?
Tôn Ngộ Không nói:
  • Ngày xưa qua Tây Trúc thỉnh kinh gian nan biết bao nhiêu mà sư phụ còn chịu được, nay việc này cũng gian nan đâu kém Tây du ký ngày xưa. Vững lòng đi sư phụ ạ!
____
eChip 02/12/2011

Tôn Ngộ Không hay Trư Bát Giới?

Hai Ẩu quyết định sẽ làm một trang thông tin điện tử. Trang web này chứa đựng những thông tin gì để thu hút lượng người truy cập đông đảo thì... Hai Ẩu chưa nghĩ ra. Chưa nghĩ ra thì bây giờ suy nghĩ vậy!

Nghe nói rằng khi Google làm thống kê thì từ khóa Sex là từ khóa được người Việt Nam tìm kiếm nhiều nhất trên thế giới. Điều đó chứng tỏ dân Việt Nam yêu chuộng sex vô cùng. Như vậy là tạo ra một trang web sex sẽ thu hút người xem dễ dàng, nhưng chủ trang web cũng đi tù dễ dàng vì truyền bá văn hóa đồi trụy. Giải pháp đó không thể thực hiện được!

Hai Ẩu nảy ra một sáng kiến: Tìm trên Google với 3 cụm từ khóa “Tam Tạng”, “Tôn Ngộ Không” và “Trư Bát Giới”, cụm từ nào cho nhiều kết quả nhất chứng tỏ nội dung web được thiên về đó nhiều nhất. “Tam Tạng” tượng trưng cho đạo đức, “Tôn Ngộ Không” tượng trưng cho trí tuệ, “Trư Bát Giới” tượng trưng cho ham muốn nhục dục.


Nghĩ là làm, kết quả Hai Ẩu thu được như sau:
  • “Tam Tạng” cho ra 510.000 kết quả 
  • “Tôn Ngộ Không” cho ra 1.160.000 kết quả 
  • “Trư Bát Giới” cho ra 1.500.000 kết quả
Vậy là đã rõ, kết quả nghiên cứu cho thấy những nội dung trang web thiên về nhục dục thấp hèn gần bằng cả nội dung về trí tuệ và đạo đức cộng lại. Hai Ẩu sung sướng reo lên Eureka như Archimede đang tắm bỗng tìm ra... cục xà bông.
Ba Trợn nghe Hai Ẩu la vội chạy vào (lưu ý rằng Hai Ẩu đang ngồi trước cái laptop chứ không phải nằm trong nhà tắm như Archimede). Hai Ẩu vội công bố phát hiện của mình cho Ba Trợn nghe. Tưởng Ba Trợn sẽ ngạc nhiên lắm, không dè hắn cười lên sằng sặc:
  • Tưởng gì mới lạ lắm. Chuyện đó thì có cần quái gì phải nghiên cứu cũng vẫn biết mà!
Hai Ẩu quê độ, cự lại: Chú mày nói biết là biết như thế nào?
Ba Trợn liền chứng minh cho Hai Ẩu bằng cách lướt qua các trang web đàng hoàng, chính thống và có lượng truy cập cao nhất Việt Nam. Các trang ấy đều có mục Đọc nhiều nhất liệt kê các tin bài được truy cập nhiều nhất.

Không cần phải xem kỹ và đếm, Hai Ẩu dễ dàng nhận thấy trong số 10 tìn bài được đọc nhiều nhất của tất cả các website đó trong tựa bài có những từ như: đẹp hút hồn, khỏa thân, chân dài, quyến rũ, hiếp dâm... chiếm đến 9 bài!

Ba Trọn còn bổ sung thêm:
  • Các cuộc thi như Nhân tài Đất Việt, Trí tuệ Việt Nam... một năm có vài ba cuộc mà chẳng mấy người quan tâm, còn thi hoa hậu (đủ thứ hoa hậu), người mẫu, người đẹp... thì hầu như tuần nào, tháng nào cũng có và luôn tạo được sự quan tâm chú ý của dư luận.
Hai Ẩu tiu nghỉu khi thấy rằng phát hiện của mình xưa như trái đất. Ba Trợn tiếp tục giáng thêm một phát cuối cùng:
  • Anh Hai chơi với báo eChip chắc biết nội dung chính của báo là gì chứ? 

  • Là thông tin công nghệ, là trí tuệ!
Ba Trợn cười một cách hớn hở chưa từng thấy:
  • Tức là thuộc dạng “Tôn Ngộ Không” như anh Hai nói chớ gì? Vậy mà có tuần nào bìa báo không in hình các em gái xinh như mộng và vô cùng hấp dẫn không? Ha ha, có mấy em đó mới bán báo được chứ. Không tin anh Hai cứ hỏi thử ban biên tập eChip coi có phải đúng như vậy không?
Hai Ẩu ỉu xìu, trả lời thiểu não:
  • Ừm, được rồi. Anh sẽ hỏi, anh sẽ hỏi...
____
eChip - 25/11/2011

Mọi người chúng ta giỏi thật!

Anh là một chuyên viên ngành giáo dục, anh khoe với tôi: Kỳ thi Olympic Toán trên mạng vừa rồi tỉnh ta có số lượng học sinh dự thi đông nhất, và cũng có nhiều thí sinh đạt thứ hạng cao nhất đó!

Tôi trầm trồ khen: Thật là truyền thống học giỏi của mình đã được phát huy tối đa. Chắc là anh “đã” lắm heng?

Anh không lộ vẻ gì vui lắm, trầm ngâm một chút rồi nói: Thật ra thì đề thi không khó lắm, rất dễ đạt điểm tối đa. Vì thế cho nên thể lệ cuộc thi qui định rằng nếu điểm thi bằng nhau sẽ xét theo thời gian làm bài thi, em nào làm với thời gian ngắn hơn sẽ được xếp hạng cao hơn.
  • Thì đã sao? Các em của mình xếp hạng cao hơn, nghĩa là chúng tư duy nhanh hơn, cũng quá đáng khen đấy chứ!
Anh lắc đầu, nói: Nhanh một cách... kinh dị anh ạ! Tôi lấy thí dụ thế này nhé: Đề thi có 30 câu, làm trong 90 phút. Thế nhưng chúng chỉ làm trong chưa tới 10 phút anh ạ!
Tôi xuýt xoa khen: Thật tuyệt vời!


Anh thì lại lắc đầu: Cỡ thầy giáo chuyên dạy toán như tôi, đọc cho hết 30 đề toán đó đã hết gần 30 phút rồi. Còn thời gian làm toán nữa, làm sao làm cho kịp trong 10 phút? Nghĩa là bằng cách nào đó chúng đã biết được đáp số, và thời gian chỉ còn là thao tác bấm phím thôi! Và chúng ta, thay vì tổ chức kỳ thi để rèn luyện tư duy toán học và lòng say mê học toán cho các em, vô tình đã trở thành một cái game mà người thắng chưa chắc là người giỏi toán, chỉ là người giỏi thủ thuật và... xảo thuật thôi! 
  • Nhưng dù sao kết quả cũng được công nhận? 

  • Hic, đúng vậy. Và đúng như Azit Nêxin nói: Con cái chúng ta giỏi thật!
Tôi nghĩ ra một chuyện, và bình luận thêm:
  • Anh làm tôi nhớ tới chuyện tổ chức các cuộc thi hát, thi người mẫu, v.v... mà kết quả được quyết định bởi số lượng tin nhắn bình chọn qua mạng điện thoại. Như vậy người thắng cuộc chưa chắc là người giỏi nhất mà là người nhờ vả hoặc mua được nhiều tin nhắn... 

  • Ừ nhỉ. Tôi nhớ rồi, mới năm ngoái đây thôi nhỏ em tôi thi hát trên TV. Nó hát đâu có hay, nhưng tôi nhờ bạn bè, ba má, ông nội ông ngoại, cô dì chú bác, cháu chắt, và nhất là tôi ép lũ học sinh của tôi nhắn tin bình chọn lia chia cho nó. Kết quả là nó đoạt giải nhất đó anh!
Tôi bật cười: Vậy là mọi người chúng ta giỏi thật! Kể cả người thi lẫn người nhắn tin bình chọn!
Cùng lúc, tôi gãi đầu và tự nói cho mình nghe:
  • Tôi cũng vậy thôi. Tôi làm ra một website mà chẳng có ai vô coi. Tôi bèn... tự coi trang web của chính mình. Mỗi ngày tôi tự click đó vài trăm lần để tăng lượng pageviews.Sợ chưa đủ tôi còn ép bạn bè click vô đó nhiều nhiều nữa, để tăng lương truy cập. Kết quả là website của tôi cũng xếp hạng kha khá đó anh, mặc dù thực sự chả ai thèm coi nó cả.
Cả anh và tôi cùng reo lên: 
  • Con cái chúng ta, mọi người chúng ta giỏi thật!
____
eChip - 18/11/2011

Tôi mua iPad

Như nhiều anh già U50 khác, tôi có những đặc điểm sau:
  • Giữ một cương vị quản lý khá khá ở cơ quan, dưới quyền có nhiều anh trẻ trẻ giỏi giang. Có thể một số hoặc nhiều lĩnh vực tụi nó giỏi hơn tôi, nhưng nhìn chung thì... vì tôi là sếp, tôi phải giỏi hơn tụi nó.
  • Biết lờ mờ về công nghệ, nhất là những thứ thời thượng như iPhone, iPad... nhưng không thể tỏ ra là mình không biết, vẫn phải sắm những thứ đó và dùng để không trở nên lạc hậu với những tay quản lý khác.
Tôi phải mô tả như thế để các bạn dễ hình dung khi tôi kể chuyện mình đi mua một cái iPad. Tại sao lại phải mua? Chưa phải là cần dùng, nhưng vẫn phải mua, bởi vì khi đối tác làm việc với mình họ lo le cái iPad, nhân viên của mình cũng tí tởn iPad trong tay, mà mình không có thì coi sao đặng?


Không am hiểu về công nghệ, không rành lắm về giá cả, hỏi mấy thằng lính thì... sợ quê, tôi quyết định đến cửa hàng của một chú em quen biết để nhờ nó tư vấn cho tiện.

Chú em này rút ra cho tôi xem một chiếc iPad nhỏ xíu, cười hề hề giới thiệu:
  • Đại ca lấy cái này đi. 2 triệu thôi hà!
Tôi nghe hơi choáng. Chẳng là tôi cũng có tham khảo sơ qua giá cả trên mạng, thấy đâu có cái nào giá dưới 10 triệu. Tôi lúng túng hỏi lại: 
  • Sao cái này nhỏ xíu vậy? Tui thấy mấy cha kia xài cái lớn hơn mà?
  • À, mấy cái đó 10 inch, cái này 7 inch thôi và ít tính năng hơn. Hay đại ca chọn cái 9 inch nha, em để đại ca 5 triệu?
Lại thêm chuyện nữa, nào là 7”, 9” rồi 10”, lại còn tính năng này tính năng nọ nữa, tôi chẳng biết đường nào mà lần, và về giá cả vẫn còn quá xa cái mức 10 triệu mà tôi đã biết. Tôi hỏi đại:
  • Có cái nào xịn hơn nữa không?
Chú em lại lôi ra một cái khác, nói:
  • Vậy đại ca chơi cái này nha, 8 triệu, có nhiều tính năng hơn.
Tôi săm soi cái máy – săm soi cho có vậy thôi chứ cũng chẳng biết coi cái gì – rồi hỏi:
  • Ủa sao máy trụi lủi vậy? Không có hiệu, không có logo gì hết trơn vậy? 
  • Hàng Hồ Cẩm Đàomà đại ca, đại ca muốn hiệu gì em dán cái hiệu đó cho đại ca.
  • Là sao?
  • Là hàng made in China đó, tụi em nhập lậu về. Bên đó nó sản xuất ra trống lốc vậy đó, mình về mình gắn cái mác lên là ra thương hiệu của mình liền à. Hi hi, mình gắn cái mác Việt Nam lên là ra iPad made in Vietnam liền, còn muốn oai hơn thì gắn mác thương hiệu của Tây, của Mỹ. Kiểu nào cũng chơi tuốt.
  • Ối trời ơi, sản xuất iPad made in Vietnam dễ vậy sao?
  • Chớ sao nữa! Không phải hạng lôm côm như tụi em mới làm vậy đâu, có công ty rất lớn của Việt Nam ta cũng làm vậy đó, họ nhập về và in mác lên là... nhìn sang liền hà!
Tôi lo lắng hỏi:
  • Hàng không rõ xuất xứ như vậy, giá cả như vậy liệu có xài được không?
Chú em thấy tôi chần chừ chưa chịu mua nên nhìn tôi đăm đăm một hồi rồi reo lên:
  • Rồi, em quyết định vầy: Em cho đại ca cầm cái này về xài thử 1 tháng, khỏi tính tiền. Đại ca có nhiều mối quan hệ rộng rãi, giới thiệu mọi người mua máy này giúp em. Giới thiệu bán được 5 cái, em tặng đại ca cái máy luôn. Còn không được, thì sau 1 tháng xài đã đời, đại ca cứ trả máy lại cho em, không mất xu nào. OK nhé, đại ca?
Thế là giờ này tôi đang có một cái iPad trong tay. Các bạn có ai muốn mua không, xin liên hệ với tôi nhé. Máy giá 8 triệu, xịn lắm, hiệu là... À, hiệu gì thì tôi chưa nghĩ ra, các bạn muốn hiệu gì thì cứ nói nhé!
____
Hai Ẩu
eChip 11/11/11

Chuyện anh chàng lượm rác

Mấy hôm nay, dư luận xôn xao về việc một số tỉnh thành quyết định không tuyển dụng công chức là sinh viên tốt nghiệp đại học dân lập. Có người tán đồng, có người phản đối.

Riêng tôi thì tán đồng. Chẳng những bây giờ mới tán đồng mà là chính tôi đã áp dụng quy định này cho công ty của mình từ hồi xưa kìa. Trong các hồ sơ xin việc vào công ty tôi, nếu thấy ứng viên tốt nghiệp đại học dân lập là tôi quăng qua một bên, không thèm ngó tới. Việc gì cũng có lý do của nó, trước đây có một số người xin việc là sinh viên đại học dân lập, có người ngay trong vòng phỏng vấn đã bộc lộ sự ngu dốt hết biết khiến người phỏng vấn phải nổi quạu, có người khi làm việc đã làm đâu hư đó khiến nhà quản lý phải kêu trời. Để phòng ngừa hậu họa, thôi thì dẹp quách các hồ sơ đó, chả thèm quan tâm!

Mới đây, tôi có chuyện bí về IT, không tìm ra cách giải quyết. Có người giới thiệu một chuyên viên IT của một ngân hàng đến gỡ rối giúp tôi.

Anh chàng này rất nhiệt tình giúp đỡ, cuối cùng đã thành công. Tôi cảm ơn rối rít, và mời ngồi trò chuyện hỏi thăm.


Tôi hỏi: Em học trường nào ra mà giỏi quá vậy?

Anh bạn trẻ bẽn lẽn trả lời, có phần mắc cỡ: Dạ, em học trường X...

Ối trời, một cái trường dân lập, chẳng những thế lại còn là trường tỉnh lẻ nữa. Cái trường này tôi chạy xa cả cây số chẳng thèm ngó nữa chớ đừng nói là tuyển sinh viên tốt nghiệp từ đó ra.

Chừng như hiểu ý tôi, anh bạn trẻ tâm sự:
  • Dạ, em quê quán ở một tỉnh miền Tây, mồ côi cha mẹ. Nhà nghèo quá nên quyết tâm học hành, thi đậu đại học để đổi đời, để nuôi ông ngoại già yếu. Em lên Sài Gòn thi đại học, nhưng thi rớt anh à!
Trời ơi, lại còn thi rớt nữa! Tôi than thầm.
  • Thi rớt, em buồn và lo quá, không dám nói ông ngoại. Em quyết ở lại Sài Gòn, năm sau thi tiếp.
  • Ở Sài Gòn một mình à? Sống bằng gì, ở đâu trong suốt một năm đó?
  • Em ngủ bờ ngủ bụi. May sao có 3 thằng nhóc, tụi nó cho em chỗ ngủ và dạy em làm nghề kiếm tiền anh à.
  • Nghề gì?
  • Dạ, lượm rác!
Trời ơi, lượm rác!
  • Dạ, tụi nó dạy em lượm rác, em dạy tụi nó học chữ. May sao bà chủ vựa rác thấy em mặt mày sáng sủa, nhờ em dạy kèm mấy đứa con của bả học, kiếm thêm được chút đỉnh tiền để năm sau thi lại.
  • Rồi có thi đậu không?
  • Dạ đậu chớ! Em sợ rớt nên thi 2 trường, đậu cả hai. Một trường công ở Sài Gòn, một trường dân lập ở tỉnh.
  • Vậy sao không học trường công ở Sài Gòn?
  • Vì trong thời gian một năm đó, ông ngoại em ở quê lo lắng cho em quá mới bán nhà ở quê. Không đủ tiền mua nhà ở Sài Gòn, nên mua nhà ở tỉnh gần. Em học trường dân lập ở tỉnh để tiện chăm sóc ông, và tranh thủ đi làm thêm kiếm tiền...
Hic, kể ra anh chàng này có một quá khứ ly kỳ thật. Mồ côi, nhà nghèo, thi rớt, lượm rác... Tôi nói:
  • Em học đại học dân lập vậy khó xin vô cơ quan nhà nước lắm đó!
  • Dạ, em đâu có xin làm công chức nhà nước, nên họ có quy định hay không cũng không sao! Em xin vô công ty tư nhân.
Tôi chợt nghĩ ra một điều, hỏi:
  • Xin vô công ty tư nhân à? Sao lúc ra trường em không xin vô công ty tôi?
  • Dạ, em có xin anh cũng đâu có nhận, mà có nhận chắc em cũng không có làm, vì... anh trả lương thấp quá! Còn bây giờ em đang làm chuyên viên IT cho ngân hàng. Chỗ làm đâu có tệ và trình độ của em cũng đâu có tệ, phải không anh?
____
eChip 04/11/11

Ăn cho hết!

Người ta thống kê rằng chỉ riêng trong năm ngoái, các công ty thương mại trên toàn thế giới đã tạo ra 48 tỷ GB dữ liệu. Người ta cũng tính ra rằng trung bình mỗi người trên thế giới đang có 145 GB dữ liệu. Thế nhưng một người dù có tỉ mỉ tẳn mẳn suốt ngày ngồi đọc web thì cả cuộc đời chỉ có thể nuốt trôi được 2GB dữ liệu văn bản thôi.

Tóm lại, chúng ta đang thừa mứa dữ liệu. Ăn không hết!

Ba Trợn ngồi vênh râu nghe Hai Ẩu dẫn chứng số liệu như vậy, rồi hỏi:
  • Ừa, nhưng mà anh Hai định nói gì khi dẫn chứng số liệu nói trên?
Hai Ẩu bực mình, gắt:
  • Vậy chứ chú mày không rút ra kết luận gì à?

Ba Trợn cười hề hề:
  • E hèm, chắc là ý anh Hai muốn nói dữ liệu nhiều quá, khả năng tiếp thu của con người có giới hạn. Đồ ăn nhiều quá, ăn không hết là lãng phí phải hông? 

  • Hừm, tạm coi là như vậy đi. Ý chú mày sao? 

  • Chuyện nhỏ như con thỏ. Mình ăn nhiều hơn, để tận dụng tài nguyên này. Thay vì em đọc văn bản, em coi phim. Phim tình cảm, phim hành động, phim...sex. Mỗi bộ phim HD dung lượng tới mấy GB. Nhoáng cái là em đã xơi hết 2GB dung lượng cả đời người mà anh Hai nêu ở trên. Chỉ trong vài ngày là em đã xơi hết 145 GB dung lượng trung bình mỗi người có được. He he, em là thành phần ưu tú của xã hội, thừa hưởng tài sản dữ liệu vượt trội mọi người ha anh Hai.
Hai Ẩu không ngờ thằng em Ba Trợn của mình lại suy nghĩ ấu trĩ, nông cạn như vậy. Hai Ẩu liền nạt nó, bảo phải tư duy nghiêm túc và sáng tạo hơn.
  • Ủa, vậy anh Hai muốn em suy nghĩ theo kiểu nào? À, hay là dữ liệu nhiều quá, trở thành một đống rác khổng lồ trên mạng Internet, nên anh khuyên em đừng đưa thêm gì lên mạng nữa để... bảo vệ môi trường, để đống rác không phình to nữa? Hay là ngược lại, anh nói rằng người ta đưa lên mạng nhiều quá, mình cũng phải tích cực đưa thêm nhiều nhiều hơn nữa để cạnh tranh?
Hai Ẩu rên rỉ:
  • Ý kiến này có tiến bộ hơn ý kiến trên một chút rồi đó, nhưng anh muốn chú mày suy nghĩ khác hơn cơ! 

  • Nghĩ thế quái nào nữa? 
  • Khi nội dung quá nhiều thì nhận được nội dung có liên quan một cách nhanh chóng và đúng theo nhu cầu chính là một vấn đề lớn. Về phía các công ty công nghệ như Google, Yahoo.. phải luôn cải tiến và nâng cao công nghệ tìm kiếm để đáp ứng nội dung tìm kiếm của người dùng một cách hiệu quả nhất. Về phía người dùng, phải nắm được các thủ thuật tìm kiếm để thông tin mình nhận được đúng với mong muốn nhất. Về phía chủ trang web, phải biết chăm chút nội dung trang web của mình để nó là các thông tin có giá trị, không bị lọt thỏm giữa đại dương dữ liệu bao la. Nội dung vẫn là vua trong thế giới trực tuyến.
Ba Trơn có vẻ chán nghe mấy cái lý thuyết dài dòng của Hai Ẩu, nó lúi húi làm gì đó trên máy tính rồi reo lên:
  • Em mới download xong một bộ phim HD nè anh Hai. Hay lắm! Mình tận dụng kho dữ liệu bao la đây, ăn cho hết đi anh!
__________
Siêu thị Số - số 83, tháng 11/2011

Bạn sẽ phải ngạc nhiên với dòng bộ xử lý để bàn Intel® Core™ thế hệ thứ 8

Hãy sẵn sàng đón nhận những trải nghiệm tuyệt vời khi chơi game, VR và giải trí ở bất kỳ đâu với máy tính được trang bị dòng bộ xử lý In...