Sunday, November 6, 2011

Đông Ki Sốt gặp Lục Vân Tiên


Ở thời buổi này chuyện gì mà chẳng xảy ra được. Bởi vậy chuyện Đông Ki Sốt gặp Lục Vân Tiên cũng là bình thường thôi!

Người ta không biết chắc hai nhân vật này gặp nhau lần đầu như thế nào. Có thể qua Facebook, có thể qua Diễn đàn nào đó... nhưng chắc chắn là họ gặp nhau qua Internet.

Đông Ki Sốt, nhà hiệp sĩ tài ba xứ Mancha vốn là người mê đắm chuyện kiếm hiệp, luôn mơ ước ra đi hành hiệp xóa mọi áp bức bất công. May cho nhà quý tộc Đông Ki Sốt quá, giờ này ông không cần phải cưỡi con ngựa ròm Rô-xi-năng-tê đi lông bông nữa, mà chỉ cần ngồi nhà lướt web là biết đủ mọi thông tin trên đời. Phải nói là những thông tin trên mạng bây giờ nhảm nhí gấp vạn lần truyện hiệp sĩ mà Đôn Ki Sốt đã đọc ngày nào.Chuyện bé xé ra to, chuyện không nói thành có, chuyện vớ va vớ vẩn cũng thành chuyện hot. Đông Ki Sốt chả cần tưởng tượng cái cối xay gió thành gã khổng lồ nữa, vì đã có những tay đưa tin trên net tưởng tượng dùm ông. Nhà hiệp sĩ tài ba của chúng ta cũng chả cần vung cây giáo rỉ sét của mình lên cho mỏi tay, ông chỉ cần nhận xét búa xua bằng những lời lẽ dao to búa lớn vào tin ấy (có thể là comment ở một blog, một trang mạng xã hội, hoặc ngay trong các tin của báo điện tử, báo nào mà chả có phần góp ý cho bài đăng!). Đông Ki Sốt hả hê lắm!


Lục Vân Tiên vốn là một trang nghĩa hiệp, chàng luôn tâm niệm câu Giữa đàng thấy chuyện bất bình chẳng tha. Mà như ta đã nói ở trên, nhờ Internet nên chuyện bất bình nhiều vô số kể. Chuyện bất bình ít ít thì dưới bàn tay nhào nặn của người viết trở thành bất bình dữ dội, chuyện chẳng có gì ầm ĩ thì hô biến thành chuyện đáng nguyền rủa, lại có khi chuyện nhố nhăng được khen tíu tít. Thế là tha hồ cho Lục Vân Tiên Giữa net thấy chuyện bất bình chẳng tha. Chẳng tha thì chàng làm gì? Cũng như Đông Ki Sốt, chàng đâu có vung gươm phá bọn thảo khấu, mà chỉ vung tay gõ phím lốc cốc để còm-men thôi!

Hai người đã gặp nhau trong hoàn cảnh thông tin hỗn mang, phản hồi hỗn loạn như vậy. Có khi họ tung hứng với nhau để chửi đời (tôi rất tiếc phải dùng chữ chửi để chỉ những góp ý của họ, vì đa phần họ đều la mắng chung chung chứ chẳng xây dựng gì), có khi họ chửi nhau khi bất đồng ý kiến chửi.

Dù sao đi nữa thì cả Đông Ki Sốt lẫn Lục Vân Tiên đều cảm thấy thỏa mãn, vì họ có môi trường quá tốt để làm hiệp sĩ. Cứ chửi mắng, cứ lên giọng vung vít để ra vẻ ta đây, đúng sai không cần biết!
...

Đến một hôm, trên mạng xuất hiện một gã chửi còn hăng hơn, và tào lao hơn cả Đông Ki Sốt và Lục Vân Tiên. Gã chửi cả Đông Ki Sốt và Lục Vân Tiên. Cả hai chửi không lại!

Hai nhà hiệp sĩ của chúng ta tò mò xem gã ấy là ai.

Gã tên là Chí Phèo!

Không hẹn mà nên, cả hai đều nghĩ: Nó chửi cả làng Vũ Đại, chứ đâu phải chửi mình!
____

Siêu thị Số - số 82, tháng 10/2011

Ngưu Lang chàng ơi !

Ngưu Lang chàng ơi!

Nhớ ngày nào trên thiên đình, chàng chăn trâu, thiếp dệt vải. Hai đứa mình tối ngày hú hí cùng nhau, chả lo làm việc, Ngọc hoàng nổi giận đùng đùng đày hai ta xuống trần gian. Chàng đầu sông Ngân, thiếp cuối sông Ngân, mỗi năm chỉ cho gặp nhau một lần. Bầy ô thước bắc cầu cho đôi ta gặp nhau, nhớ nhau thí mồ nên ta gặp nhau ôm nhau khóc bù lu bù loa, nước mắt rơi tỏn tỏn xuống trần gian làm nên tháng Bảy mưa ngâu sụt sùi không dứt.

Hàng ngàn năm trôi qua, chàng ngày ngày lo chăn trâu, thiếp miệt mài dệt vải, chỉ mong tháng Bảy được gặp nhau cho thỏa niềm mong nhớ.

May thay, mấy mươi năm gần đây đời sinh ra điện thoại di động và Internet. Chàng và thiếp tuy mỗi năm vẫn chỉ gặp nhau được một lần, nhưng ngày nào mà chẳng a lô và chat cùng nhau, tình cảm đậm đà khôn xiết. Buổi trùng phùng tháng Bảy mưa ngâu chỉ làm ta vui thêm, không lâm ly bi đát như thuở nào.


Ngưu Lang chàng ơi!

Năm nay mùa mưa lại đến, bầy ô thước lại bắc cầu mà chàng biền biệt nơi nao?

Cả tháng nay thiếp gọi điện cho chàng thì điện thoại cứ ò í e ngoài vùng phủ sóng. Lên mạng tìm chàng cũng chẳng thấy bóng chim tăm cá nơi đâu. Lên Yahoo! Chat, Skype không thấy chàng đâu. Vô Facebook, Twitter... cũng bặt vô âm tín.

Thôi, thiếp nhớ rồi. Tháng trước chàng gọi điện cho thiếp, đầy vẻ lo âu. Chàng nói rằng bọn xã hội đen đang đòi nợ và dọa xử chàng. Chàng trốn chui trốn nhủi, không dám bắt điện thoại, sợ chúng tìm ra. Chàng cũng dấu biệt tông tích, không dám ló mặt lên diễn đàn, mạng xã hội, sợ chúng hè nhau lên trang mạng mà tố khổ chàng. Hic, hổng chừng chàng không còn tiền để trả tiền cước điện thoại và tiền cước Internet nữa ấy chứ!

Hu hu, Ngưu Lang ơi!

Chàng chăn trâu sao không lo yên phận chăn trâu đi. Chàng bày đặt chơi chứng khoán làm gì để khi cổ phiếu rớt giá thê thảm thì chàng thân tàn ma dại. Thời buổi kinh tế khó khăn, lãi suất ngân hàng cao vòi vọi, kiếm ra đồng tiền đâu phải dễ, sao chàng lại khờ khạo nghe lời người ta dụ dỗ đầu tư này nọ. Chàng thấy không, có nhiều tâm huyết và kinh nghiệm mà siêu thị WonderBuy, BestZone... còn tuyên bố phá sản. Huống chi chàng chỉ biết có nghề chăn trâu, vậy mà còn bon chen mở siêu thị máy tính làm gì để giờ này thân bại danh liệt, trốn nợ nơi xó xỉnh nào không biết!

Ngưu Lang chàng ơi!

Thiếp mỏi mòn chờ chàng, nước mắt khóc than dầm dề làm thành mưa ngâu đổ xuống trần gian, chàng có hay chăng? Hu hu, Ngọc Hoàng Thượng đế cay nghiệt buộc đôi ta cách chia, nhưng mỗi năm còn cho gặp một lần. Khủng hoảng kinh tế còn ác... quá cha Thượng đế, buộc chàng phải lìa xa thiếp mãi mãi. Hu hu, Ngưu Lang ơi, chàng ở nơi nao?
___
Siêu thị Số - số 81, tháng 9/2011

Sống trong sợ hãi

(không phải phim của đạo diễn Bùi Thạc Chuyên, mà là bài của Hai Ẩu trên eChip số 307, 28/10/11)


Thật là buồn cười, Ba Trợn đang ngồi sử dụng máy tính trong nhà mà trên đầu đội cái nón bảo hiểm sùm sụp như đang phóng mô tô trên đường trường. Hai Ẩu bước tới xoa đầu nó, coi thử cái đầu nó có bình thường không, nhưng chỉ xoa được cái nón bảo hiểm láng o.
  • Thần kinh chú mày có vấn đề gì không vậy? Sao ở trong nhà mà lại đội nón bảo hiểm?
Ba Trợn ngoắc Hai Ẩu tới ngồi trước máy tính và thì thào:
  • Em đang vô Facebook anh à. Đọc, bình luận và nhấn Like cho những ghi chép của bạn bè. Đội nón bảo hiểm cho nó an toàn.

Hai Ẩu bật cười:
  • Ha ha! Tưởng chú mày sắp oánh nhau với ai, chớ còn vô Facebook thì anh đây cũng vô hàng ngày. Chả hiểu vì sao lại không an toàn?
  • Anh Hai đừng có chủ quan khinh địch như vậy chớ! Mình bình luận mà tụi nó vui lòng thì không sao, nếu không hài lòng thì coi chừng ăn đòn đó!
Hai Ẩu lắc đầu nguầy nguậy, tỏ ý không tin:
  • Đừng có phóng đại sự việc quá đáng như vậy, để tự mình sống trong sợ hãi. Nếu không hài lòng với bình luận của mình, thì cùng lắm chúng nó chỉ bình luận chửi lại mình trên mạng mà thôi chớ làm gì có chuyện uýnh nhau!
Ba Trợn vẫn kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình, và dẫn chứng:
  • Không nói đến chuyện bình luận, chỉ nói đến chuyện bấm Like (thích) hay Dislike (không thích) thôi là đã có thể xảy ra chuyện uýnh nhau rồi đó. Anh Hai coi bản tin này coi:
Benito Apolinar, sống tại thành phố Pecos (Texas, Mỹ) đã bị bắt vào hôm thứ 5 vừa qua sau khi tấn công Dolores Apolinar tại nhà riêng của cô ở bang New Mexico.
Cảnh sát cho biết, nguyên do của vụ việc là người đàn ông 36 tuổi này đã đăng tải lên Facebook của mình 1 đoạn nội dung để tưởng niệm về ngày mất của mẹ mình, nhưng vợ Dolores Apolinar, người vợ mà anh vừa mới ly thân, đã không nhấn nút “Like” (Thích) để thể hiện sự kính trọng và đánh giá cao ý kiến của anh trên Facebook.

Quá tức giận vì bài viết không nhận được phản hồi nào từ người vợ, và cho rằng vợ đã không tôn trọng mình, Benito đã tìm đến nhà vợ ở tận bang New Mexico để tấn công cô này. (Theo MSN).

Hai Ẩu đọc đoạn tin trên, mặt đang hồng hào chuyển sang tái mét, tay chân run lẩy bẩy. Trong khi đó Ba Trợn vẫn tiếp tục huyên thuyên:
  • Em còn sợ rằng cái thằng cha Zuckerberg, chủ Facebook, sau này sẽ còn cải tiến Facebook sao cho từ màn hình Facebook có thể tung ra quả đấm, đấm vỡ mặt thằng nào nhấn Dislikethì lúc đó anh em mình sẽ ăn đòn liên tục, ngồi trên máy tính phải mặc áo giáp chớ chẳng chơi!
Hai Ẩu lắp bắp nói với Ba Trợn:
  • Chú mày... chú mày làm ơn thoát ra Facebook và đăng nhập tài khoản của anh vô liền đi. Anh có nhiều bè bạn trên Facebook lắm. Đăng nhập đi để anh nhấn Like hết, may ra còn kịp...
Ba Trợn làm theo lời Hai Ẩu, trong lúc đó Hai Ẩu loạng choạng bước ra ngoài. Ba Trợn gọi giật lại:
  • Xong rồi nè anh. Anh đi đâu đó?
  • Anh ra ngoài xe lấy nón bảo hiểm đội lên cho chắc ăn!

Em ơi buồn làm chi?

(Bài viết tôn vinh Phụ nữ Việt Nam của Hai Ẩu nhân ngày 20/10/2011, đăng trên eChip)

Em ơi buồn làm chi
Anh đưa em về bên kia sông Đuống...

Hai Ẩu vừa ngâm thơ, vừa an ủi Ba Trợn khi thấy nó mặt mày bí xị, buồn hiu hắt. Ba Trợn rên rỉ:
  • Vui làm sao được anh Hai ơi, thời buổi khó khăn quá, làm ăn không ra sao mà giá cả thì cứ leo thang. Em sắp dẹp tiệm tới nơi rồi đây nè.
  • Đừng buồn nữa mà, tình cảnh này ai cũng chịu khổ chứ có phải mình chú mày đâu. Mà nếu có buồn thì lúc khác hãy buồn, hôm nay là ngày 20/10, ngày Phụ nữ Việt Nam, hãy vui lên cùng chị em ta chứ!
Như chạm phải nỗi niềm riêng, Ba Trợn òa lên nức nở:
  • Hu hu hu, anh đừng nói nữa làm em tủi thân. Em xây dựng thương hiệu máy tính Việt Nam từ bao nhiêu năm nay mà càng ngày càng tàn lụi, chả bù với mấy chị em phụ nữ cứ hết thi hoa hậu này đến hoa hậu nọ, được lăng xê đăng báo quá trời. Vậy mà cái thằng khốn khổ như em lại phải tôn vinh các chị em đang bay cao trên chín tầng mây sao anh?

Hai Ẩu chợt nảy ra một sáng kiến, bèn nói với Ba Trợn:
  • Chú mày nhạy cảm quá, nín đi. Sao không học tập tài năng của chị em phụ nữ để làm thương hiệu máy tính cho mình? Nè, anh thí dụ cho chú mày nghe nhé: Thí dụ nàng họ Trần, cái họ ấy Việt Nam quá, thì nàng đặt cho mình cái họ khác, họ chẳng hạn. Ha ha, cái họ ấy là Việt Nam, nhưng nghe qua phảng phất Hàn quốc, và còn giống Trung quốc nữa (vua Đường chả phải tên Lý Thế Dân, diễn viên điện ảnh tên Lý Liên Kiệt đó sao). Tên là Nhànthì nghe không hay, chế thành Nhãnghe cho nó đã. Tên có chữ Thị thì bỏ quách đi, thêm vào đó chữ Kỳ cho nó... kỳ diệu. Thế là từ Trần thị Nhàn đặc sệt Việt Nam đã thành Lý Nhã Kỳ, y chang Hồng Kông, phải không?
Ba Trợn ngơ ngác hỏi: Rồi sao nữa anh Hai?
  • Ấy, tên tuổi thì lai Tàu, phong cách thì cứ lai Tây, lai Mỹ. Ăn mặc thì cứ gợi cảm, vòng nào khoe được thì cứ khoe, chỗ nào hở được thì cứ hở. Sẽ nổi tiếng ngay thôi, thương hiệu sẽ lên giá vùn vụt.
Ba Trợn vò đầu bứt tai nói:
  • Anh nói vậy nghe không ổn. Ý anh là em làm máy tính thương hiệu Việt Nam, nhưng lại lấy tên thương hiệu là tiếng nước ngoài, kiểu cách cứ lai Tây lai Mỹ sao? 
  • Chính xác là vậy! 
  • Nhưng như vậy thì còn gì là bản sắc của thương hiệu, còn gì là Việt Nam để mình hãnh diện ghi là Made in Vietnam hả anh? Và ai chấp nhận thương hiệu Việt Nam mà lại sặc mùi Tàu, mùi Mỹ hả anh? 
  • Sao lại không chấp nhận? Chẳng những chấp nhận mà còn chấp nhận tuyệt đối nữa kia, chẳng phải chị em ta vừa kể ở trên đã được phong làm tới Đại sứ Du lịch Việt Nam hay sao? Chú mày cứ học tập kinh nghiệm trên để làm thương hiệu, bảo đảm thành công. Phụ nữ Việt Nam tuyệt vời lắm!
Ba Trợn như hiểu ra, mặt mày tươi tắn, không còn ủ dột nữa. Hai Ẩu khoan khoái nắm tay Ba Trợn, reo to: 
  • Xin cảm ơn Phụ nữ Việt Nam, chúc mừng Phụ nữ Việt Nam nhân ngày 20 tháng 10!
Ba Trợn cũng vui vẻ ngâm nga:

Em ơi buồn làm chi
Anh đưa em về bên kia sông Đuống...

Ông Táo về trời

Thế là ông Táo đã về Trời.

Không phải hăm ba tháng Chạp, nhưng ông Táo về trời. Vì không phải ông là Táo Việt Nam, mà là Táo của thế giới.

Không phải ra đi một tuần rồi về như ông Táo Việt, ông ra đi vĩnh viễn.

Tôi không phải là một tín đồ của những quả táo do ông tạo ra, nhưng tôi vô cùng kính phục ông. Một Nhân vật, một Con Người.

Cái tên Apple được quyết định sau đề nghị của Steve Jobs, một cái tên chỉ đơn giản chợt đến trong đầu Jobs sau khi đã suy nghĩ nát óc để có một cái tên cho công ty sắp thành lập của hai người. Cái tên Apple trên thực tế là hoài niệm về một vườn táo ở Oregon, nông trại All-One, một nơi mà Jobs cũng như Wozniak vẫn gắn bó từ thời còn đi học. Vườn táo này cũng là nơi mà Jobs đã có những khoảng thời gian tuyệt diệu cùng với người yêu đầu đời và cũng là mẹ của cô con gái Lisa sau này của anh, cô Chris-Ann Brennan. Jobs đã nghĩ đến và quyết định chọn cái tên Apple còn vì một lý do hết sức đơn giản khác nữa. Apple là một cái tên sẽ xuất hiện trên niên giám điện thoại trước cái tên Atari – một công ty phát triển phần mềm trò chơi điện tử nhỏ ở thung lũng Silicon, công ty đầu tiên đã nhận chàng thanh niên hippy đầu tóc bù rối và dơ bẩn Steve Jobs vào làm việc một vài năm trước đó. (The Apple way - Jeffrey L. Cruikshank)

Vĩnh biệt ông, Steve Jobs.


Có lẽ giờ này ông đang ghé răng cắn vào một trái táo thơm nào đó trên chốn thiên đường.

Ngày nào cánh Thiên Đường
Đã mở hé tình yêu là trái táo thơm.
Steve ghé răng cắn vào,
Miếng môi ngọt đắng, tình yêu cuối đường...
Là trối trăn cuối cùng,
Giấc mơ não nùng...vội tan... (Bao giờ biết tương tư – Phạm Duy)

Ồ, không biết là từ chốn thiên đường Steve Jobs đã cắn vào trái táo thơm để rơi xuống trần gian cùng chúng ta trong 56 năm dài – hay ông giã từ chúng ta để về chốn thiên đường cắn vào trái táo thơm? Chỉ biết rằng ông đã để lại cho đời một huyền thoại và những trái táo còn dang dở.

Xin cảm ơn ông,

Và một lần nữa, xin vĩnh biệt ông, Steve Jobs...
____
eChip 14/10/11

Ngoài vùng phủ sóng

Tôi gọi điện thoại cho ông ta thì chỉ nghe tiếng ò í e. Ngoài vùng phủ sóng.

Ngoài vùng phủ sóng một cách tuyệt đối. Không chỉ là điện thoại. Gửi mail, mail bị trả lại. Chat bằng Yahoo, không trả lời. Gtalk cũng không. Skype cũng vậy. Mặc dù cái thằng cha này thuộc loại khoái công nghệ. Iphone, Ipad gì cũng chơi, có đủ thứ nickname.


Bí thế, tôi lên mạng Facebook để liên hệ với ông ta. Bặt vô âm tín. Google+, cũng không.

Tôi vô đủ trang blog mà ông ta có tham gia, như Blogger, Yahoo 360plus, Multiply... và cả ZingMe nữa. Tại các nơi ấy dòng thông tin của ông ta đã ngưng từ lâu. Không post bài mới, không comment gì cho bất kỳ ai từ cả tháng nay.

Một sự mất tích bí ẩn giữa thời đại thông tin này.


Tôi chợt rùng mình. Hay là ông bạn mình bị bắt cóc? Bị thủ tiêu mất xác?


Tôi vội vã phóng xe đến nhà ông để tìm hiểu sự tình xem ra sao, vì các phương tiện thông tin liên lạc hiện đại đều bó tay cả rồi.



Lạ chưa? Trong ngôi nhà khang trang, ông bạn tôi vẫn tỉnh bơ khỏe khoắn. Không có vẻ gì đang lo âu vì bị bọn xã hội đen hăm dọa. Không có vẻ gì buồn rầu của kẻ đang bị bệnh hoạn hay gặp chuyện khó khắn trong gia đình.


Tôi nhăn nhó:

  • Đổi số điện thoại sao không báo gì cho anh em hết vậy? Làm tôi liên lạc mãi không được!

  • Không đổi!

  • Vậy thì sao? Điện thoại hư à? Cỡ như ông mà không có tiền sửa điện thoại thì không tin được đâu nghen!

  • Không xài điện thoại nữa!

Tôi trố mắt nhìn:

  • Thời buổi này không có điện thoại mà chịu được à? Làm sao liên lạc được với mọi người? Hay là chỉ dùng mail thôi? Địa chỉ mail mới của ông là gì? Tôi gửi mail theo địa chỉ cũ không được.

  • Không mail. Không Internet. Không mạng xã hội. Không blog. Không tất tần tật.

Tôi không tin vào tai mình, một tay chuyên gia về công nghệ, một nhà kinh doanh sừng sỏ như ông ta mà không xài bất cứ công cụ thông tin hiện đại nào. Chắc ông ta mất trí. Tôi hỏi:

  • Vậy làm thế nào mọi người liên lạc được với ông?

  • Thì tới đây gặp trực tiếp, chứ chẳng phải anh đang tới đây gặp tôi hay sao?

  • Trời đất! Đúng là vậy, nhưng đây là cách liên lạc cách nay vài chục năm. Ông có điên không vậy?

  • Không điên chút nào. Mà này, anh tới đây chi vậy? Định... mượn tiền hay nhờ vả chi đây?

Tôi giận run. Té ra ông ta sợ mình (và người khác) liên hệ để nhờ vả, mượn tiền nên cắt hết mọi phương tiện thông tin đây. Tôi cự nự. Ông ta cười và đính chính:

  • Không phải như vậy! Tôi chỉ thay đổi mốt thôi. Khi người ta phải đi gặp trực tiếp, mình xài điện thoại. Khi người ta chỉ biết xài điện thoại, mình xài email. Khi người ta biết email, mình tiến lên mạng xã hội, blog. Khi người ta biết xài hết mọi thứ, mình phải thể hiện một đẳng cấp hơn hẳn.

  • Là sao?

  • Là... không xài gì hết!

  • Ông điên rồi! Thử hỏi có đại gia nào mà không xài tối thiểu một thông tin liên lạc như trên không? Tôi nói cho ông biết thời buổi này ông mua ve chai, bà bán xôi... cũng dã xài điện thoại di động rồi đó!

  • Có chứ! Có một đại gia nổi tiếng không xài bất cứ thứ nào trong các thứ nói trên cả.

  • Ai?

  • Bin La-đen!
 ___
Hai Ẩu
eChip 7/10/11

Vì nàng đẹp như một bông hồng

Vì nàng đẹp như một bông hồng
Nên tôi không dám yêu nàng...

Đây là ca từ của bài hát Em đẹp như mơ (Elle etait si jolie), một bài hát nổi tiếng từ thập niên 60 của thế kỷ trước. Tôi đang ngồi trong phòng làm việc, nghe giai điệu này. Giới thiệu một cách gián tiếp như vậy để các bạn biết tôi là một người hơi hơi già, thuộc thế hệ 6x.

Lúc đó cậu bé ấy – một ứng viên xin việc - được đưa vào để phỏng vấn.  Trẻ măng, chắc là 9x đời đầu hoặc 8x đời cuối. Với tư cách là cán bộ phòng nhân sự, tôi bắt đầu phỏng vấn cậu bé.

Tự tin, mạnh dạn, đó là những ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu bé. Kiến thức chuyên môn thì trung bình, kinh nghiệm thì chả có gì. Điều này dễ hiểu thôi, vì cậu ta là sinh viên mới ra trường mà. Công ty mình đang cần tuyển  người, cũng không nên cầu toàn quá, kiến thức sẽ được tích lũy dần dần, thời gian sẽ tạo nên kinh nghiệm. Điều quan trọng là cậu ta có đức tín tự tin. Thế nên tôi có ý muốn tuyển dụng cậu ta. Tôi chuyển qua một câu hỏi cơ bản mà mọi phỏng vấn viên đều hỏi:
  • Em đề xuất mức lương khởi điểm là bao nhiêu?

Vẫn hết sức tự tin, cậu ta vênh mặt lên nói:
  • Sinh viên trường tôi mới ra trường mà lương dưới Một ngàn mỗi tháng là coi như đồ bỏ, không quan tâm!
Tôi cười: Em đừng lạc hậu quá thế! Quy định của Nhà nước bây giờ lương tối thiểu là Tám trăm ba mươi ngàn đồng mỗi tháng, chứ làm gì có một ngàn. Chúng tôi có thể trả gấp đôi, gấp ba mức ấy, tùy theo năng lực. Em thử đề nghị mức lương đi?

Cậu ta tròn xoe mắt ngó tôi như thằng khùng vừa rớt từ cung trăng xuống:
  • Xin lỗi ông. Tôi nói ít nhất là một ngàn đô một tháng. Ông nghĩ sao mà lại đề nghị lương của một sinh viên trường đại học ABC như tôi chỉ bằng vài tháng lương tối thiểu? Sỉ nhục nhân tài vừa thôi chứ!
Nói vừa xong, cậu ta quay ngoắt bước ra, không thèm chào.
Tôi nhẩm tính: 1.000 USD là Hai mươi mốt triệu, già đầu như tôi, làm việc mấy chục năm mà lương mới có 7, 8 triệu hà. Thiệt xấu hổ quá! Không biết là ai sỉ nhục ai nữa!

Tôi lẩm nhẩm hát:

Vì nàng đẹp như một bông hồng
Nên tôi không dám yêu nàng...
...

Tôi kể một chuyện khác để nêu bật sự tự tin của giới trẻ.

Một cô gái trẻ, đẹp – và có lẽ thông minh, thành đạt nữa – là con của người bạn tôi. Mới hăm mấy tuổi đầu mà cô ta đã thành lập công ty riêng. Công ty của cô có website. Chuyên ngành của cô là quản trị kinh doanh, nên đâu có rành thiết kế web. Không biết nơi đâu thiết kế web cho cô mà không được vừa ý. Thông qua cha cô (là bạn tôi), cô gửi tôi một email, đại khái là yêu cầu tôi phải chỉnh sửa web dùm cô thế này thế nọ, kèm theo account và password để tôi làm.

Nể bạn, tôi hì hục chỉnh sửa lại web dùm cô. Cô gửi lại tôi một cái mail cụt ngủn như vầy:

Chú làm cũng tạm được đó. Mấy chuyện này cháu dư sức làm, nhưng tại chưa có thời gian nghiên cứu thôi.

A, tuổi trẻ bây giờ giỏi thật. Cái gì cũng làm được, làm xuất sắc, chỉ tại chưa thèm làm thôi.
...

Riêng tôi, tôi đâu dám nhận cậu bé xuất chúng nói trên. Tôi cũng sẽ không dám giúp gì cho cô bé đa tài này nữa.

Tôi chỉ biết nghe nhạc thôi:

Vì nàng đẹp như một bông hồng
Nên tôi không dám yêu nàng...
___
Hai Ẩu
eChip 30/09/11

Bạn sẽ phải ngạc nhiên với dòng bộ xử lý để bàn Intel® Core™ thế hệ thứ 8

Hãy sẵn sàng đón nhận những trải nghiệm tuyệt vời khi chơi game, VR và giải trí ở bất kỳ đâu với máy tính được trang bị dòng bộ xử lý In...