Tuesday, October 30, 2012

Chạy doanh số


1.
Từ hồi còn nhỏ, chưa biết đến kế hoạch kinh doanh là gì thì Văn Tèo đã vô tình chạy doanh số. Ấy là hồi Văn Tèo còn vác cái thùng mốp đi bán cà rem. Bán đến chiều tối mà cà rem vẫn còn nhiều, chỉ có nước ăn cho hết. Nhưng mà ăn thì làm sao hoàn thành chỉ tiêu bán hàng, về nhà sợ bị má la, Văn Tèo ngồi khóc hu hu.

Lúc đó Văn Tèo gặp Văn Tí mếu máo ôm thùng cà rem đi tới. Văn Tí cũng bán ế nhệ và không dám về nhà. Văn Tèo bèn nghĩ ra một sáng kiến: Văn Tèo mua cà rem của Văn Tí, Văn Tí mua cà rem của Văn Tèo. Hai bên mua qua mua lại, mua bao nhiêu… ăn bấy nhiêu. Chẳng mấy chốc mà 2 thùng cà rem hết sạch. Thế là cả Tí và Tèo đều đã bán hết hàng, hoàn thành kế hoạch kinh doanh. Cả hai cùng thơ thới ra về !

Chuyện chạy doanh số đầu tiên trong đời Văn Tèo là như thế đó!


2.
Lớn lên, Văn Tèo làm sale cho một công ty máy tính. Thân phận một gã làm sale là bị ép doanh số và phải chạy doanh số.

Bạn chưa biết ép doanh số là sao à? Là thế này: Là nhà phân phối, hoặc ông sếp của Văn Tèo buộc chàng phải đạt được một mức doanh thu bán hàng nào đó. Đạt hoặc vượt mức này mới gọi là hoàn thành kế hoạch, mới có lương có thưởng, còn nếu không thì... đói nhăn răng!

Thuở buôn bán thuận lợi thì rất sướng, bán được nhiều hàng, thu được nhiều tiền, được thưởng theo doanh số, nhưng đến thời buổi kinh tế khó khăn thì đời Văn Tèo như cá nằm trên thớt. Không chạy cho đủ doanh số thì sẽ không có lương, thậm chí có thể bị đuổi việc.
Mời mọc mãi mà chẳng ai mua hàng, ai cũng đành đoạn quay đi. Văn Tèo rên rỉ bài ca Phút  cuối: Biển xanh vẫn xanh, người đi sao đành?

Bí lối, Văn Tèo quay sang mời người yêu của mình mua hàng.

Giúp anh đi em, anh yêu em nhiều lắm. Doanh số thêm được chút nào đỡ chút nấy mà.

Giúp anh đi em, em mà không mua hàng giúp anh là... là... là hôm tiễn anh về nơi cuối trời, em ơi bao giờ nhớ thương này nguôi!

Người yêu của Tèo chẳng những không chịu mua hàng, mà cònbo-xì chàng luôn. Thế là Văn Tèo mất người yêu, mất luôn cả việc!

3.
Văn Tèo chuyển sang làm cho một đơn vị truyền thông, chuyên PR, quảng cáo. Hàng năm, đơn vị này tổ chức bình chọn những sản phẩm, dịch vụ xuất sắc để tôn vinh, trao huy chương vàng. Văn Tèo yên tâm rằng đời mình đã sang trang, không lo chạy doanh số nữa, vì người ta sẽ ùn ùn tìm đến mình để mong được tặng huy chương, mình chỉ cần lo xét duyệt để bớt đi cho giải thưởng thêm phần danh giá, chứ đâu phải năn nỉ đi xin người ta mua hàng như ngày xưa.

Mỗi năm đơn vị của Tèo xét thưởng 100 cái cúp vàng. Năm nay sắp hết năm mà chả có ai xin xét thưởng cả, sếp méo mặt chỉ đạo cho Tèo: Ráng đi kiếm nhiều thằng, đè đầu nó ra bắt nhận cúp!

Hic, lại là chạy...

Văn Tèo đi lang thang trên đường, tìm người để ép nhận cúp, bỗng nhiên gặp người bạn cố tri năm xưa: Văn Tí! Văn Tí đang ngồi vá xe bên lề đường.

Văn Tèo mừng như bắt được vàng, tíu tít hỏi thăm Văn Tí, rồi quyết định sẽ xét duyệt cho doanh nghiệp vá xe của Văn Tí được thưởng cúp vàng dịch vụ tuyệt hảo năm 2012. Văn Tèo vừa rút mẫu hồ sơ xin xét giải thưởng trong cặp ra, vừa huyên thiên giải thích với Văn Tí: sẽ có Gala tổ chức trọng thể để tuyên dương ông, sẽ có chiếu lên ti vi, sẽ đăng báo... Văn Tí khoái chí cười tít mắt, hỏi Văn Tèo: Đã quá! Nhưng mà có tốn kém gì hông?

Văn Tèo đáp lí nhí: Có chớ, 100 thằng mỗi thằng 20 triệu, gọi là chi phí truyền thông...

Văn Tí cười hí hí: Vậy là đi mua cúp chứ xét thưởng cái con mẹ gì! Thôi ông ơi, ông có chạy doanh số thì đi dụ thằng khác mua cúp đi, để yên cho tui vá xe nha!

Thế là Văn Tí không chịu nhận phần thưởng cúp vàng, Văn Tèo lại phải tiếp tục chạy... Hiện giờ đã gần hết năm mà số chỉ tiêu cúp vàng vẫn chưa đạt được, bạn nào cần cúp xin liên lạc với tôi, để tôi chỉ giúp Văn Tèo. Bảo đảm bạn sẽ có cúp vàng ngay thôi!

Hai Ẩu
eChip 354 - 26/10/12

Thiệt là ác nhơn thất đức!


Hồi còn nhỏ, cu Tèo thỉnh thoảng lại nghe má chép miệng nói: Thiệt là cái lũ ác nhơn thất đức, có ngày Trời hại. Đó là mỗi khi có chuyện chi đó xảy ra trong làng, trong xóm về ai đó ác ôn làm khổ cho người khác, mà mấy bà nghe được. Chỉ là ngồi lê đôi mách tám chuyện với nhau giữa những người phụ nữ, ngồi nghe lỏm là mấy đứa con nít, chớ chẳng phải chửi rủa đình đám chi hết.

Lớn lên, câu chửi lũ ác nhơn thất đức đi theo cu Tèo. Là đàn ông, cu Tèo không ngồi lê đôi mách, nhưng trong bàn nhậu cái chuyện lôi ai đó ra để chửi là một điều cực sướng. Cứ lè nhè, lè nhè, cu Tèo và những cu Tí, cu Tửng khác tha hồ mà chửi mọi người với phong phú ngôn ngữ chửi: Ác nhơn thất đức, mất dạy, ngu ngốc, khốn nạn….


Có Internet, môi trường chửi lại càng phong phú hơn. Nào là mạng xã hội, nào là blog, nào là diễn đàn… chỗ nào cũng có thể còm-men (nhận xét) vô được. Ngay cả các bài báo trên các trang tin cũng đều có phần phản hồi của độc giả để người đọc góp ý.

Tèo học ít, nhậu nhiều nên đâu có bao nhiêu chữ nghĩa để nhận xét cho ra hồn. Muốn thể hiện mình, Tèo bèn vận dụng ngôn ngữ chửi  trong môi trường chửi. Khi chửi, Tèo có cảm giác mình đứng ở bậc cao hơn người bị chửi (cứ gọi đó là thằng, mày, bất kể đối tượng là ai), và cảm thấy sung sướng vô cùng.
Thí dụ, có một tai nạn giao thông xảy ra, được đưa tin lên mạng, cu Tèo bèn chửi ngay: Lũ tài xế ác nhơn thất đức, coi thường mạng người. Quân dã man. Khi có một vụ hỏa hoạn xảy ra, chưa cần đọc xem nguyên nhân, diễn tiến sự việc thế nào, Tèo chửi như tát nước: Bọn vô trách nhiệm, ác nhơn thất đức, làm tiêu tan sự nghiệp người ta! V.v…

Trong mỗi vụ việc như vậy, không  chỉ có cu Tèo, mà có cả cu Tí, cu Tửng… cùng hè theo như đang hô Dzô! Dzô! trong mỗi buổi nhậu. Nạn nhân có đang đứng đó cũng phải bủn rủn tay chân mà không tài nào cãi lại.

Năm trước, có mấy đứa trẻ trốn khỏi nhà nuôi trẻ đi lang thang và nói dối mọi người rằng là chúng bị hành hạ, phải bỏ trốn. Thế là báo chí rầm rộ đưa tin lên là hành hạ trẻ em như thời trung cổ (à, phải nói là không chỉ Tèo, Tí… mà cả báo chí cũng khoái chửi nữa). Tèo, Tí, Tửng… cùng thi nhau nguyền rủa những người nuôi dạy trẻ. Thế rồi phát hiện ra là bọn trẻ nói dối. Người nuôi trẻ bị chấn động tâm thần vì bị xúc phạm mà chả báo chí nào xin lỗi, còn cu Tèo, cu Tí, cu Tửng… thì vô can, được một phen chửi cho sướng miệng!

Mới đây có một cô giáo trẻ ở Hà Nội dạy văn với 2 câu thơ: Gió đưa cành trúc la đà/ Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương, khi làm bài kiểm tra có học sinh giải thích canh gàcanh thịt gà, thế mà cô giáo vẫn cho bài kiểm tra ấy 8 điểm. Xui cho cô, phụ huynh học sinh ấy phát hiện bài kiểm tra của con mình và đưa nhà báo xem. Nhà báo đưa tin lên mạng. Cu Tèo đọc thấy tin ấy bèn lên tiếng chửi: Cô giáo ngu ngốc giết chết cả một thế hệ! Cu Tí, cu Tửng cũng họa theo: Cần xem lại quy trình đào tạo của trường X, nơi đã đào tạo nên một người ác nhơn thất đức như vậy…

Cô giáo chịu không nổi áp lực dư luận nên làm đơn xin nghỉ dạy và nhập viện.

Những đứa trẻ thơ, học trò của cô lên mạng kêu gọi cô giáo trở về dạy. Chuyện thật ra không có gì ghê gớm, và nếu cô giáo có lỗi chăng chỉ là lỗi nhỏ, không đáng phải bị sỉ nhục, làm trầm trọng vấn đề đến như vậy. Nhưng đã muộn rồi, cô giáo chịu không nổi…

Có một vài bài báo phân tích vấn đề, trách dư luận nhìn nhận phiến diện, độc mồm độc miệng xúc phạm một con người. Như thường lệ, cu Tèo đọc báo và nhanh nhẩu phát huy năng lực chửikhi thấy có ai đó nêu lên điều gì xấu xa. Tèo còm-men: Quân ác nhơn thất đức, độc mồm độc miệng hại chết con người ta!

Chửi xong, Tèo ngồi thừ ra, tự hỏi: Ủa, mình vừa chửi ai ác nhơn thất đức vậy ta?

Hai Ẩu
eChip 353 - 19/10/2012

Bá Nha gặp Tử Kỳ như thế nào?


Bá Nha đang thất tình, thất nghiệp – nói chung là thất bại. Hết ngày dài lại đêm thâu, chàng trăn trở, quằn quại trong nỗi niềm riêng nào ai có thấu. Người xưa có nói: Tiền hết, tình cũng chết, Bá Nha đang rơi vào cảnh đoạn trường ấy. Chàng mòn mỏi ngóng trông một lời nhắn gửi theo gió ngàn của người tình đã bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ. Chàng miệt mài mong đợi một lời đề nghị của bậc quân tử nào đó gọi chàng đi làm việc. Tất cả chỉ là hư không, vắng lặng như tờ. Đêm đêm, Bá Nha cuộn mình rên rỉ hát: Người về soi bóng mình. Giữa tường trắng lặng câm…

Rồi một đêm kia, khi Bá Nha đang chìm sâu trong giấc mộng ưu tư thì có tin nhắn. Chàng choàng tỉnh giấc, lòng rộn ràng niềm vui. Ôi, nửa đêm khuya khoắt như thế này mà nhắn tin đến ta thì chỉ có thể là người tình bé bỏng. Nàng đã hết giận ta rồi. Bá Nha lim dim mắt, áp môi hôn lên chiếc điện thoại trước khi đọc tin nhắn. Rồi chàng đọc: Đất nền khu dân cư xxx, giá chỉ từ… Liên hệ số điện thoại: yyyyy. Bá Nha suýt lịm đi trước khi lên tiếng… chửi thề!


Rồi một ngày kia, khi Bá Nha đang đọc rao vặt trên báo để tìm việc làm thì chuông báo tin nhắn lại lảnh lót vang lên. Bá Nha đọc lướt qua đoạn đầu mẩu tin nhắn thì thấy lời lẽ rất trọng thị: Thưa ông Bá Nha, chúng tôi hân hạnh mời ông đến… Bá Nha nhoẻn miệng cười, tự nhủ: Đợi bao lâu mới thấy thư mời phỏng vấn tuyển dụng đây. Rồi đọc tiếp: … dự buổi giới thiệu chung cư cao cấp xxx và tham quan nhà mẫu, lúc … tại… Mặt Bá Nha tối sầm lại, và một lần nữa cố ngăn tiếng chủi thề.

Rồi hết ngày đến đêm, hết tin nhắn đến gọi điện trực tiếp. hết giọng cái đến giọng đực, hết nhỏ nhẹ đến huênh hoang, Bá Nha triền miên đắm chìm trong những tin nhắn, những cuộc gọi không mời mà đến. Còn những điều mà chàng mong chờ vẫn bặt tin nơi nảo nơi nao…

Rồi một ngày như mọi ngày, Bá Nha nhận được cú điện thoại. Một lần như mọi lần, chàng lại bắt máy nghe. Bên kia đầu dây, một giọng nam trầm thỏ thẻ: 
  • Xin thưa, đây có phải là số điện thoại của anh Bá Nha không ạ? 
  • Ừa, phải đó, rồi sao? 
  • Xin anh dành cho ít phút để em giới thiệu về dịch vụ bảo hiểm của công ty em. Đây là một dịch vụ ưu việt lắm anh ạ.
Bá Nha gầm lên qua điện thoại: 
  • Tui không nghe, không thèm nghe ba cái dịch vụ vớ vẩn đó. Tui không có thời giờ. Im đi cho tui nhờ!
Như thường lệ, bên kia đầu dây sẽ lí nhí xin lỗi rồi cúp máy, hoặc cúp máy cái cụp, lần này không phải như vậy. Bên kia đầu dây gân cổ cãi lại: 
  • Anh chưa nghe tui nói gì hết sao biết vớ vẩn. Im đi, tui nói cho nghe nè.
Ạ, thằng này chắc mới học tiếp thị nên đi chào hàng mà dám cãi lại khách hàng. Bá Nha nghĩ vậy và nạt lại tới tấp: 
  • Mày ngu quá! Có chào hàng thì cũng phải biết chào với ai chớ. Tao đang thất nghiệp, thất tình nè, tao đếch có thèm nghe mày hót đâu, thằng ngu ạ!
Thật bất ngờ, thay vì nghe chửi lại, Bá Nha lại nghe tiếng thút thít từ đầu dây bên kia: 
  • Hu hu, bộ ông tưởng tui sướng lắm hả? Tui cũng đang thất nghiệp, đói thấy mẹ nè. Bởi vậy mới xin vô làm việc cho công ty này nè. Người ta cho số điện thoại của ai, biểu nói gì thì tui nói nấy. Hổng nghe thì thôi chớ, mắc mớ gì mà chửi tui?
Bá Nha đang buồn tình, buồn đời, bỗng nhiên nghe có người than thở với mình như vậy cảm thấy xiêu lòng, muốn trò chuyện tiếp: 
  • Ông nói đang thất nghiệp à? Vậy có thất tình hông? Ông tên gì? 
  • Có thằng nào thất nghiệp mà không thất tình chớ? Tui tên Tử Kỳ. Ông có rãnh hông, đi lai rai tâm sự với tui cho đỡ buồn đi…
Thế là Bá Nha làm quen với Tử Kỳ từ đó. Không hiểu về sau tình bạn của hai người tiến triển như thế nào, chỉ biết người đời sau biết chuyện Bá Nha – Tử Kỳ nhờ nói chuyện qua điện thoại mà quen nhau, tức là biết tiếng nói mà quen nhau, nên gọi là tình tri âm. Thành ngữ tình tri âm Bá Nha – Tử Kỳ ra đời từ đó.

Hai Ẩu
eChip 352 - 12/10/12

Wednesday, October 10, 2012

Nỗi lòng bang chủ cái bang


  • Kiều Phong! Bang chủ Cái bang Kiều Phong đây mà!
Phuc Nguyen reo ầm lên như thế khi thấy một đại hán rậm râu, dáng uy nghi nhưng sầu não đang thất thểu bước ngang cửa nhà. Phuc Nguyenvội vã bước ra mời đại hán vào nhà dùng chung rượu nhạt.

Khi đã an vị, Kiều Phong (đúng vậy, người ấy chính là Kiều Phong) ngỏ lời cùng Phuc Nguyen: Hảo bằng hữu, ta đa tạ các hạ đã mời ta đối ẩm, nhưng xin đừng gọi ta là bang chủ Cái bang nữa. Chắc các hạ đã biết, Cái bang cho rằng ta là người Khiết Đan và đã đuổi ta ra khỏi bang Ăn mày ấy rồi, họ không cho ta chơi chung nữa. Giờ ta là kẻ lang thang, không là bang chủ, chẳng còn bang hội bạn bè, ôi ta buồn lắm các hạ ơi!


Phuc Nguyen lại reo lên: A, dzậy là có độ rồi đại ca! Dzô chơi Facebook với đệ đi. Dzui bá chấy luôn á, bảo đảm đại ca sẽ lại có nhiều bạn bè, sẽ hết buồn ngay.

Phuc Nguyen nhủ thầm: Mình dụ được thằng cha Kiều Phong này vô Phây-búc, chỉ cho chả cách chơi, rồi sau đó nhờ chả dạy lại cho mình võ công. Haizzzaaa, chẳng cần phải học Hàng long thập bát chưởng, chỉ cần mấy chiêu Đả cẩu bổng, đủ để đánh chó là sướng mê rồi!

Nghe lời Phuc Nguyen,Kiều Phong tập chơi Facebook. Do tên tuổi Kiều Phong vốn đã lừng lẫy giang hồ, nên mọi người nhao nhao kết bạn, chẳng mấy chốc mà Kiều Phong đã có rất đông bạn bè (đến mức Phuc Nguyen phải ghen tị). Thế rồi ngày ngày Kiều Phong lên Facebook, hết giật status đến post hình, post phim, rồi comment, rồi like búa xua. Rõ ràng là nỗi sầu đã nguôi ngoai rất nhiều.

Được chưa đến một tuần trăng, Kiều Phong ngày càng áo não trở lại. Rồi một hôm, ông khăn gói ra đi, giã biệt Phuc Nguyen. Phuc Nguyenbàng hoàng hỏi: Đệ có làm điều chi thất thố mà đại ca nỡ lòng dứt áo ra đi?

Kiều Phong xua tay, nói: Hiền đệ không có lỗi chi cả, nhưng hiền đệ thử nghĩ xem ta từ bang ăn mày mang mối sầu ra đi, nay đệ lại rủ ta vào chơi một nơi đầy rẫy ăn mày thì thử hỏi có nản lòng không chứ? Đó là chưa kể rằng bang ăn mày của ta là ăn mày có đẳng cấp, ăn mày ra ăn mày chứ không phải như nơi đây là ăn mày hạ đẳng, giả dối ăn mày hiền đệ ạ.

Phuc Nguyen trố mắt nhìn Kiều Phong, hỏi: Đại ca nói ăn mày ở đâu? Ở Phây-búc đó à? Làm gì có ăn mày nào đâu?

Kiều Phong đáp: Ăn mày là những kẻ phô bày nỗi khổ, niềm đau của mình ra để cầu xin sự bố thí của thiên hạ. Đệ thử dạo một vòng Facebook xem, đầy dẫy những kẻ giật status, đăng entry, đăng hình ảnh khốn khó của ai đó để cho người ta mủi lòng, người ta bố thí cho vài cái Like, đó chẳng phải ăn mày thì là gì? Ta nói cho hiền đệ nghe, ta đây cũng rơi vào nỗi sầu vạn cổ, bang chúng xua đuổi, cố quốc mịt mù, lại thêm lỡ tay vung chưởng hại chết nàng A Châu yêu quý mà ta nào có xin xỏ ai một giọt nước mắt nào đâu? Đàng này, bọn họ chẳng có nỗi sầu gì, chỉ đi sưu tầm lượm lặt hình ảnh những hình ảnh đẩu đâu đưa lên mạng để đánh vào sự thương cảm của người đời, để câu like. Thử hỏi đấy có phải là những kẻ ăn mày like hạ cấp không? Thử hỏi ta nhìn vào đấy có chán ngán sự đời không? Muốn ta like thì hãy tự viết những điều hấp dẫn, ta sẽ like, còn ta chán bang ăn mày lắm rồi, ta không chịu nổi cảnh ở đây như một bang ăn mày nữa đâu!

Thế là Kiều Phong dứt khoát ra đi, Phuc Nguyen bùi ngùi tiễn chân. Phuc Nguyen tự nhủ: Kiều Phong này khó tánh quá, nhưng cũng bực thay cho bọn ăn mày like, vì chúng mày mà lão gia mất cơ hội học đả cẩu bổng rồi!

Hai Ẩu
eChip 350 - 4/11/2012 

Tuesday, October 2, 2012

Kẻ khốn nạn đệ nhất

Cõi âm cung một đêm thu trăng sáng, Diêm vương ngồi thưởng trà, lướt iPad để đọc tin tức trên trần. Ngài vừa xem vừa bần thần xao xuyến với hình ảnh gợi cảm của những ngọc nữ chốn dương gian trong các cuộc thi hoa hậu. Ngài vô cùng phấn khích với các ghêm sô, các ì-ven đình đám... Diêm vương chắt lưỡi tiếc hùi hụi, vì dù cho quyền uy tột bực ở một cõi địa ngục nhưng Ngài chả có gì... chơi hết.

Nghĩ ngợi hồi lâu, Diêm vương bỗng nảy ra một ý tưởng, Ngài móc điện thoại gọi ngay Ngưu Đầu và Mã Diện đến.

Diêm vương phán: 
  • Tổ chức ngay cho ta một ì-ven hay một ghêm-sô gì đó để cho ta giải sầu, đồng thời thu hút khán giả đến... xem địa ngục, để thu tiền quảng cáo nhé!

Ngưu Đầu, Mã Diện chụm đầu suy nghĩ rồi báo Diêm vương: 
  • Thưa Diêm vương, nếu chúng ta tổ chức cuộc thi Người đẹp hoặc thi Giọng hát hay thì e rằng không phù hợp với bản chất thương hiệu của chúng ta. Để nêu bật bản chất kinh khiếp, rùng rợn của địa ngục, chúng thần xin đề nghị ta mở một ghêm-sô tìm Kẻ khốn nạn đệ nhất ạ!
Diêm vương chuẩn tấu. Thế là ghêm-sô Kẻ khốn nạn đệ nhất do Địa ngục tổ chức được diễn ra. Diêm vương làm giám đốc sản xuất chương trình, hai gã Đầu trâu – Mặt ngựa (là Ngưu Đầu và Mã Diện) làm giám khảo.
Vào vòng chung kết cuộc thi có 4 thí sinh, trong đó có 3 gương mặt rất quen thuộc với chúng ta, hứa hẹn sẽ đoạt giải cao nhất. Đó là: 
  • Trư Bát Giới: với tài năng dâm đãng, tham ăn, lười biếng, lão Trư tin tưởng mình sẽ là Kẻ khốn nạn đệ nhất. 
  • Chú Cuội: không phải kẻ dâm đãng, nhưng Chú Cuội có khả năng nói dóc siêu hạng, việc bịa chuyện của Cuội gây khốn khổ cho bao người, nên Cuội cho rằng mình sẽ là quán quân khốn nạn. 
  • Chí Phèo: chúng ta đều biết chàng Chí Phèo có tài rạch mặt ăn vạ. Chính Chí Phèo đã tuyên bố nếu ban giám khảo không cho hắn đoạt giải thì hắn sẽ... rạch mặt ăn vạ, quyết làm kẻ khốn nạn.
Còn thí sinh thứ tư là ai? Tôi không biết, vì y ta là một kẻ vô danh thôi, nghe nói là nhà báo thì phải.

Trong lúc ban giám khảo còn đang dò tìm thông tin xem thí sinh này là ai thì y đã giơ iPad lên, lướt web cho mọi người xem một bản tin do chính y đưa lên, trên một trang thông tin nổi tiếng. Bản tin ấy như sau:

Vào ngày... tháng.. năm 2012, tại xã X, thôn Y, ông A đã tranh thủ lúc con trai của mình đi vắng, thực hiện hành vi giao cấu với con dâu. Khi “cái ấy” của ông đang ở trong “chỗ ấy” của con dâu thì “chỗ ấy” của nàng dâu co thắt làm “cái ấy”của ông bị dính trong đó. Hàng xóm nghe động tĩnh lạ thường, qua xem thì thấy cha chồng đang “nằm trên” nàng dâu, “cái ấy” dính trong “chỗ ấy” không rút ra được. Họ bèn đưa cả hai đến bệnh viện trong tình trạng như thế để bác sĩ lấy ra giúp!

Bát Giới giơ tay lên đầu hàng, nói: Lão Trư dù có dâm đãng cách mấy cũng không thể đạt tới trình độ đó. Lão Trư bó tay chấm cơm.

Cuội thì vò đầu bứt tai: Mình có tài thánh cũng không nghĩ ra được chuyện bịa ly kỳ tới mức như vậy. Bái phục, bái phục!

Chí Phèo thì lẩm bẩm: Mình mà rơi vô trường hợp này thì chịu thua luôn, chả dám rạch mặt ăn vạ nữa!

Ban giám khảo thì hỏi lại thí sinh: Có chuyện đó sao?

Thí sinh trưng tiếp ra các bài báo do y viết. Một bài phỏng vấn bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật đó. Một bài phỏng vấn những người hàng xóm tham gia “giải cứu” cho cha chồng - nàng dâu. Các bài viết đều có thông tin chi tiết, rõ ràng đến mức... thô bỉ!

Vì cả 3 thí sinh còn lại là Trư Bát Giới, chú Cuội và Chí Phèo đều chấp nhận thua, nên ban giám khảo hội ý về việc trao giải cho thí sinh nhà báo này.

Đúng lúc đó, một thông tin chính thức từ công an địa phương cho biết: Theo điều tra, tại địa điểm đó, thời gian đó và thậm chí từ xưa tới giờ chưa hề có chuyện xảy ra như bài báo đã kể. Kết luận: Bịa đặt!

Giám khảo Ngưu Đầu, Mã Diện tâu lên giám đốc sản xuất Diêm vương:
  • Tâu Diêm vương, nếu như chuyện ấy có thật mà người viết kể lên báo như vậy thì đã là khốn nạn rồi. Đằng này chuyện không có thật mà lại bịa ra thì khốn nạn gấp trăm lần. Chuyện bêu riếu xã hội, nói xấu con người, bôi nhọ địa phương mà vẫn tỉnh bơ và khoái chí dựng lên là khốn nạn gấp ngàn lần. Mặt chai mày đá lừa dối dư luận như vậy thì cỡ đầu trâu mặt ngựa như lũ hạ thần đây cũng chịu thua một nước...
Giám đốc sản xuất Diêm vương cùng ban giám khảo Ngưu Đầu – Mã Diện nhất trí công nhận: Kẻ Khốn Nạn Đệ Nhất là thí sinh Nhà báo đưa tin nhảm nhí!

Hai Ẩu
eChip số 350 - 28/09/2012

Thằng Bờm


Hai Ẩu gặp anh chàng này trong một buổi hội thảo về ứng dụng ERP trong doanh nghiệp vừa và nhỏ, do một câu lạc bộ doanh nhân tổ chức. Anh ta gây chú ý ở chỗ tuy ăn mặc lịch sự bóng bẩy nhưng gương mặt ngơ ngơ ngáo ngáo, mắt thì mở to ngờ nghệch. Lại còn ôm kè kè một cái laptop Sony Vaio đời mới nhìn phát thèm (nhưng không bao giờ mở ra) nữa chứ!

Bằng kinh nghiệm của mình, Hai Ẩu biết ngay là thằng cha này chẳng hiểu mô tê gì về ERP cả, chẳng qua dự hội thảo này chỉ để làm kiểng thôi.

Rồi không chỉ sự kiện đó, một lô các sự kiện khác về công nghệ thông tin cũng đều có mặt anh ta. Hội thảo về ứng dụng phần mềm kế toán và quản lý do phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam tổ chức, hội thảo về thương mại điện tử… Toàn là các hội nghị thứ dữ, vậy mà anh ta với gương mặt ngơ ngáo cứ đến dự, không biết để làm gì, có khi Hai Ẩu còn thấy trong lúc các chuyên gia uyên bác đang thao thao trình bày những giải pháp cao siêu thì chàng ta gục đầu xuống bàn ngủ khò khò!


Vừa tò mò, vừa khó chịu với công việc vô ích ấy, Hai Ẩu tìm đến anh chàng để hỏi cho ra chuyện. Tưởng anh ta đi dự các hội thảo cao siêu trên để lòe thiên hạ rằng ta đây là nhà thông thái, và sẽ dấu dốt, dè đâu anh ta trả lời tỉnh queo:
  • Tui là Bờm, 50 tuổi, chủ doanh nghiệp bán cám heo. Trình độ văn hóa: lớp 5.
Tưởng đâu mình sẽ khui ra được một vụ ăn khách không kém vụ hoa hậu Việt Nam chưa phải là sinh viên đại học, nghe trả lời tưng tửng như vậy làm Hai Ẩu cụt hứng.
  • Ủa, vậy mà anh có thể nghe và hiểu mấy cái hội thảo cao siêu này sao? 
  • Hiểu cái mẹ gì, vịt nghe sấm nó còn hiểu hơn tui nghe mấy sư phụ này nói nữa á!
Hai Ẩu lại trố mắt ra (à, phải nói là lúc này ngó dạng Hai Ẩu cũng ngu ngu chả kém Bờm): Không hiểu, cũng không phải đi dự hội thảo để lòe rằng ta thông thái, vậy để mần chi?
Bờm xụ mặt, giải thích: Là bởi người ta mời tui dự, nói rằng là để hỗ trợ doanh nghiệp vừa và nhỏ. Anh nghĩ coi, tui học dốt, bán cám heo nhưng cũng muốn ứng dụng cái kêu là công nghệ thông tin vô tiệm bán cám heo của mình chớ bộ. Thành thử tui đi dự cho biết, nhưng càng nghe càng ngu, bi giờ sợ quá hổng dám xài máy tính nữa nè!

Hai Ẩu hiểu ra, nói với Bờm: Vậy ra ông chưa biết gì về máy tính hả? Vậy sao ông không đăng ký học mấy lớp tin học văn phòng cho biết?
  • Anh mới là hậu đậu như... vợ thằng Đậu! Thử nghĩ, một ông chủ tiệm nhỏ như tui, tối ngày lo chuyện bán cám, chở cám đi giao, đòi nợ…, tối về còn lo cộng sổ sách, lấy đâu ra thời gian để mà đi học tin học văn phòng chớ. Mà học bi nhiêu cho đủ? Chưa kể là U50 như tui chui vô mấy cái lớp đó học chung với tụi nhỏ, mắc cỡ thấy mụ nội luôn á! 
  • Ông nói chuyện trớt quớt! Học cơ bản thì không đi học, lại chui vô mấy cái hội thảo chuyên môn cao để rồi hổng hiểu gì hết. Đúng là Bờm!
Bờm cười hớ hớ, nói:
  • Anh nói phải! Cái tui cần không phải là mấy lớp tin học văn phòng, vì đó là dành cho nhân viên của tui, để họ có thể thao tác công việc cho tiệm cám heo của tui được tốt hơn. Cũng không phải mấy cái hội thảo chuyên đề, vì nó dành cho chuyên viên của tui, họ nghe để tư vấn cho tui phương án ứng dụng. Tui chỉ cần vài buổi hướng dẫn thân thiện, dễ hiểu cho mấy thằng chủ doanh nghiệp trình độ văn hóa cấp 1 như mình để biết rằng Ai-Ti có thể làm được gì, nên ứng dụng như thế nào. Cái tui cần thì mấy ổng hổng dạy, cứ bắt tui đi dự mấy cái hổng cần để mấy ổng báo cáo thành tích là đã tập huấn được lớp này lớp nọ! Nể tình thì tui phải đi thôi chớ!
Lại cười khà khà, Bờm nghêu ngao hát:
Thằng Bờm có cái quạt mo,
Phú ông xin đổi ba bò chín trâu
Bờm rằng Bờm chẳng lấy trâu,
Phú ông xin đổi ao sâu cá mè...
Rồi Bờm kết luận:
  • Tui chỉ có cái quạt mo thôi, đem đổi nắm xôi thì tôi khoái. Chớ còn cứ dộng vô đầu tui ba bò chín trâu, ao sâu cá mè, bè gỗ lim... thì tui chịu sao nổi? Phải không mấy anh... hậu đậu?
________
Hai Ẩu
eChip số 349 - 21/09/2012
 

Câu chuyện của chú Cuội


Chuyện xưa kể rằng nhìn lên trăng sẽ thấy bóng chú Cuội già ngồi bên gốc cây đa, nên đêm nay trăng tròn và sáng, Hai Ẩu cố giương mắt nhìn để tìm chú Cuội trên trăng. Nhìn hoài chẳng thấy, Hai Ẩu lẩm bẩm: Sao chẳng thấy Cuội đâu vậy ta?

Vừa nói xong, Hai Ẩu bỗng nghe có tiếng nói sau lưng: Ta đây nè, cứ ngó lên đó hoài làm sao mà thấy được?


Hai Ẩu giật mình, quay lại. Một gã nông dân già không ra già, trẻ không ra trẻ, quen không ra quen, lạ không ra lạ. Hai Ẩu định thần suy nghĩ hồi lâu, rồi reo lên:
  • A, thằng Cuội! 
  • Hỗn! Ta già vầy sao ngươi dám kêu bằng thằng? Phải kêu là chú Cuội hoặc ông Cuội, rõ chưa! 
  • Xin lỗi, xin lỗi.Chắc tại ông nói dóc dữ quá nên mọi người coi thường, quen kêu bằng thằng… Sao ông hổng ở trển mà xuống đây chi dzậy? Đi chơi hả?
Cuội sa sầm mặt, nói:
  • Ngươi làm đụng chạm đén nỗi đau của ta rồi. Ta đang buồn như con chuồn chuồn, chán như con gián đây. Ta bị buộc thôi việc rồi!
  • Hả? Thôi việc là sao? Là ông bị sa thải hả? Tại sao bị sa thải? Sa thải cuội rồi lấy ai để nói dóc?
Nghe Hai Ẩu hỏi tới tấp như vậy Cuội càng ủ rũ, buồn so trả lời:
  • Thời buổi kinh tế khó khăn mà, ở đâu cũng cần tinh giãn biên chế. Ta hỏi ngươi nè, ở cung trăng có 2 người làm việc: một người đẹp là Hằng Nga, một thằng già là ta, vậy khi phải cho thôi việc một người thì người đó là ai? Vả lại, lúc này nhiều người nói dóc siêu đẳng hơn ta quá, ta hết thời rồi!
Hai Ẩu lắng nghe rồi gật gù nói:
  • Phải rồi, giới kinh doanh nói dóc ngọt quá trời luôn làm mọi người bị lừa ầm ầm. Thí dụ mới đây Muabán 24h lập ra sàn giao dịch thương mại điện tử, trình độ, thực chất của họ chẳng ra sao mà nói dóc một tấc tới trời, lừa được cả chục ngàn người, hàng tỷ đồng... 
  • Hừ, thiên tài nói dóc đâu chỉ có ở đó!
Hai Ẩu nghĩ ngợi một chút rồi nói:
  • Phải. Còn quảng cáo trên TV, trên báo, trên Internet nữa. Trên TV thì có một nói mười, xấu nói thành tốt, dở nói thành hay, nói dóc liên tu bất tận suốt ngày suốt đêm. Trên mạng thì quảng cáo như nhảy xộc vô mặt người ta, rên rên rỉ rỉ không để yên cho người ta làm việc...
Cuội gật đầu đồng ý, nhưng vẫn bổ sung thêm:
  • Ngươi nói vậy cũng hơi nhiều rồi đó, nhưng vẫn còn thiếu một giới nói dóc siêu đẳng siêu hạng hơn nữa, mà ta cũng đành bái lạy tôn làm sư phụ. Đó chính là những tay viết báo, cả báo mạng lẫn báo giấy.
Hai Ẩu ngơ ngác hỏi lại:
  • Họ đưa tin chứ đâu phải nói dóc? 
  • Ấy, đó mới là trình độ siêu dóc. Chuyện bé xé ra to, chuyện không đáng viết thì viết tâng bốc hết lời, chuyện đáng viết để phê phán thì né đi. Ghét ai thì bươi móc chửi bới hết lời. Thích ai thì ca ngợi đến từng cái ngáp, cái nhảy mũi... Và vô số chuyện nhảm nhí được họ tha hồ thêu dệt để có bài câu độc giả. Nói dóc tới cỡ đó mà Cuội ta không thất nghiệp mới là chuyện lạ!
Hai Ẩu lắng nghe đến đây rồi bỗng sực nghĩ ra một điều, hỏi Cuội:
  • Nè, nãy giờ ông nói dóc hay nói thiệt đó? Thiệt ra là ông muốn gì?
Cuội cười khùng khục:
  • Ta nói dóc hay nói thiệt có gì quan trọng? Còn ta muốn gì à? Ta muốn ngươi giới thiệu ta vô làm việc trong eChip đây, ta chán ở cung trăng lắm rồi!
_______
Hai Ẩu
eChip số 348 - 14/09/2012

Ngưỡng mộ đã lâu, xin cho biết quý danh!


Trong truyện kiếm hiệp, các tay hảo hán giang hồ khi gặp nhau lần đầu thường khách sáo nói: Ngưỡng mộ đã lâu, hân hạnh được diện kiến.

Còn khi gặp nhau mà chưa biết tên, họ sẽ lịch sự hỏi: Xin các hạ cho biết quý danh!


Đúng bài vở là vậy, có những trang tuấn kiệt mới hành hiệp chốn giang hồ, thuộc bài như cháo, cho nên gặp người lạ là mở miệng nói trơn tru ngay: Ngưỡng mộ đã lâu, xin cho biết quý danh!


Câu này mới nghe qua cũng êm tai ra phết, nhưng nghĩ kỹ lại thì hơi bị... ngu, nếu không ngu thì hơi bị... đểu! Bởi vì tên còn chưa biết, lấy cái quái gì mà ngưỡng mộ!

Ở Facebook, chuyện tương tự như trên xảy ra như cơm bữa.

Chúng ta hãy đến với một gã có tên là Mộ Dung Phục để minh họa chuyện này nhé.

Mộ Dung Phục có một tài khoản trên Facebook. Hắn nghe mọi người nói rằng muốn thể hiện đẳng cấp cao thì phải có nhiều bạn, càng nhiều càng tốt. Cho nên Mộ Dung Phục quyết có thật nhiều bạn. Như chúng ta biết, muốn có thêm một người bạn trên Facebook phải qua 2 bước:
  • Ta mời người (hoặc người mời ta) 
  • Người được mời chấp nhận lời mời của ta (hoặc ta chấp nhận lời mời của người).
Chờ người ta mời mình thì lâu lắm, nên Mộ Dung Phục chủ động mời (invite) bạn bè. Nhờ Facebook có cơ chế giới thiệu người để mời kết bạn, nên Mộ Dung Phục cứ bấm để mời lung tung, mỗi lần hàng trăm người. Hắn chả kịp xem mỗi người được mời ấy là ai, tại sao hắn phải mời kết bạn, miễn có thêm bạn là được!

Giờ chúng ta chuyển sang một nhân vật khác, cũng có tài khoản trên Facebook, đó là Kiều Phong. Kiều Phong đang nhởn nhơ lướt qua các thông tin trên Facebook thì thấy báo tin có một thằng mời mình kết bạn, tên nó là Mộ Dung Phục. Thiệt tình mà nói, Kiều Phong chả biết Mộ Dung Phục là thằng nào, mặt mũi tròn méo ra sao. Vô trang của Mộ Dung Phục để đọc thì có thể biết được đôi điều (nhưng biết nó nói thật hay nói dóc?), Kiều Phong chả mất thời giờ cho một tên vô danh tiểu tốt như vậy.

Thế nhưng click chấp nhận kết bạn thì có mất mát gì đâu? Lại tăng được số bạn bè thêm một người. Còn không chấp nhận, có khi nó lại nói mình chảnh. Thế là Kiều Phong click chấp nhận kết bạn với Mộ Dung Phục.

Vậy là chúng ta có 2 người kết bạn với nhau là Mộ Dung Phục và Kiều Phong. Dù là bạn nhưng chẳng ai biết ai thế nào cả.

Với những tình huống tương tự như vậy, ta có vô số Mộ Dung Phục và Kiều Phong tiếng là bạn bè của nhau nhưng quanh năm suốt tháng chẳng hề nói với nhau nửa lời. Chúng ta cũng có những người có danh sách bạn bè to như trái núi nhưng thực chất họ chẳng quen với bao nhiêu người trong số đó cả(thành thật mà nói, tui cũng vậy đó!).

Đến một lúc nào đó Mộ Dung Phục nói chuyện với Kiều Phong, thì câu đầu tiên sẽ là: 
  • Kết bạn đã lâu, nhưng xin hỏi, mày là thằng nào vậy?
Thì có gì khác câu Ngưỡng mộ đã lâu, xin cho biết quý danh đâu! 

À, sẵn đây xin nói thêm một chuyện: Khi bạn nói chuyện với Kiều Phong trên Facebook thì chưa chắc đó là Kiều Phong đâu nha! Ở Facebook tha hồ chọn nick, ai muốn lấy tên Kiều Phong chả được!
__________
Hai Ẩu
eChip số 347 - 07/09/2012

Bạn sẽ phải ngạc nhiên với dòng bộ xử lý để bàn Intel® Core™ thế hệ thứ 8

Hãy sẵn sàng đón nhận những trải nghiệm tuyệt vời khi chơi game, VR và giải trí ở bất kỳ đâu với máy tính được trang bị dòng bộ xử lý In...