Thursday, January 20, 2011

Có Trời mới biết!


Hai Ẩu ngồi chat với một anh bạn (gọi là X vậy nghen) đang kinh doanh trong ngành IT.

Hai Ẩu: Tỷ giá đô lên ào ào vậy buôn bán khó dữ nghen!
X: Uh, wải quá!
Hai Ẩu: Liệu tỷ giá còn lên nữa ko?
X: CTMB

Hai Ẩu ngẩn ngơ không hiểu CTMB nghĩa là gì (dù mình cũng giỏi ngôn ngữ chat lắm), nhưng không tiện hỏi, bèn gõ tiếp

Hai Ẩu: Giá vàng cũng giựt lên giựt xuống như ngựa điên.
X: Uh, wải quá!
Hai Ẩu: Theo ông thì giá vàng lên nữa hay xuống?
X: CTMB

Đền đây, Hai Ẩu không chịu nổi nữa, hỏi lại:


Hai Ẩu: CTMB là gì?
X: Có người bị bệnh, đi khám bệnh. Bác sĩ lấy tiền xong, cho toa về. Không biết bệnh gì.
Hai Ẩu: Rồi sao? Liên quan gì đến CTMB.
X: Trong toa có chữ CTMB. Đi hỏi lung tung. Cuối cùng có người mới giải thích được CTMB là gì.
Hai Ẩu: Là gì?
X: Là Có Trời Mới Biết!

Vậy là Hai Ẩu bị quê độ, nhưng rồi cũng quên đi.

Mới đây anh bạn X ấy mời Hai Ẩu dự lễ khai trương công ty mới của mình. Công ty Trách nhiệm Hữu Hạn Thiên Tường.

Phục anh bạn mình dám mở công ty mới trong thời buổi khó khăn này, Hai Ẩu đọc tên công ty nghe cũng rất đã tai: Thiên Tường!

Thiên là Trời, Tường là biết rõ, tường tận. A, vậy ra cha này lấy cái câu Có Trời Mới Biết hôm nọ ra để đặt tên công ty đây mà.

Hai Ẩu khen xã giao ông bạn hiền: Ông đặt tên công ty hay quá! Có Trời mới biết! Ý là mình làm ăn đàng hoàng trung thực, trời đất sáng soi phải không?

X cười khẩy: Hi hi, ông nghĩ được vậy tui cảm ơn. Nhưng coi dzậy mà hổng phải dzậy đâu!

Hai Ẩu hỏi là sao thì ông bạn không trả lời. Dẹp chuyện đó qua một bên, mọi người vui vẻ dự liên hoan khai trương công ty mới.

Đến khi về, Hai Ẩu lẩm nhẩm: Thiên Tường, Thiên Tường…

Rồi một ý nghĩ bật ra trong đầu, Hai Ẩu reo lên: A, hiểu rồi! Thiên Tường nghĩa là… Thương Tiền! $$$$!
__________
Siêu thị Số - số 69, 05/01/2011

Monday, January 17, 2011

Ai mua Tâm, tôi bán Tâm cho

Văn Mánh làm nghề kinh doanh thiết bị IT đã lâu năm. Thẳng thắn mà nói, hắn thành công trong nghề: kiếm được khá nhiều tiền; không thẳng thắn (tức là quẹo quẹo) mà nói, phương pháp kiếm tiền của hắn khá… lưu manh!

Hồi thị trường còn nhiểu nhương, Văn Mánh nhập hàng second-hand về, pô-luya chút đỉnh rồi bán lại với giá trên trời. Khi hàng second-hand không còn được giá như trước nữa, hắn chuyển sang nhập hàng giả, hàng dòm và bán với giá hàng xịn. Rồi thời kỳ đó cũng qua, khi các nhà sản xuất chính hãng đều có mặt tại Việt Nam và kiểm soát hàng hóa chặt chẽ, cộng với các kênh thông tin hướng dẫn tiêu dùng rất phong phú trên mạng khiến hắn khó lòng lừa được khách hàng nữa.

Vốn là người thông minh, Văn Mánh đâu chịu thua, hắn suy nghĩ chọn hướng kinh doanh khác. Cần phải bán thứ gì đó mà người ta sẵn lòng mua, còn mình không phải bỏ vốn. Hắn đã tìm ra thứ hàng hóa đặc biệt đó: Đó chính là lòng hảo tâm.


Trên mạng Internet, Văn Mánh thấy thỉnh thoảng người ta nêu lên một hoàn cảnh thương tâm nào đó và kêu gọi sự giúp đỡ của cộng đồng mạng. Bản chất con người vốn thiện, nên nhiều người đã vô tư đóng góp để giúp đỡ kẻ bất hạnh.

Thế là Văn Mánh dựng lên một trường hợp bệnh nan y, nghèo túng, đang cần sự góp sức của xã hội. Hắn post thông tin đó lên những diễn đàn, mạng xã hội mà hắn có tham gia, kèm theo số tài khoản của... chính mình. Không nhiều thì ít, Văn Mánh câu được một số... cá có lòng thương người (cái hình ảnh câu cá này là do Văn Mánh nói, chứ không phải tui nói à nghen!).

Từ phi vụ này, Văn Mánh tự cảm thấy mình có khiếu hoạt động xã hội, làm PR. Thế là hắn mở ra dịch vụ làm PR.

Khách hàng của Văn Mánh là Văn Mển. Văn Mển là chủ một cơ sở đào tạo tin học nhỏ, sau bao nhiêu năm dạy học, dàn máy thực tập đã rệu rã. Văn Mển đã sửa chữa, nâng cấp không biết bao nhiêu lần... đến mức cuối cùng phải thanh lý thành đống sắt vụn, bán lạc-xoong nó cũng không thèm mua. Mánh bèn hiến kế PR cho Mển:
  • Dàn máy ông bỏ đi là mấy cái?
  • Khoảng 20!
  • Vậy bây giờ tui bày cho ông: đem 20 máy này tặng cho học sinh nghèo vùng sâu vùng xa. Tui sẽ giới thiệu Cơ sở Tin học Văn Mển là nhà hảo tâm. Ông sẽ được đánh bóng tên tuổi!
  • Trời, máy hư rồi, có chạy được đâu mà tặng?
  • Cần quái gì chạy được? Miễn còn ra hình thù cái máy là được. Kiếm mấy cái thùng mới mới bỏ vô. Ai đi kiểm tra lòng hảo tâm mà lo chứ!
Thế là Văn Mánh làm môi giới cho Văn Mển làm nhà từ thiện tặng 20 máy tính cho học sinh nghèo. Văn Mển được tiếng thơm, và tăng được học sinh nhờ chiêu PR độc đáo này. Còn Văn Mánh thì được Văn Mển cảm ơn bằng cái phong bì.
Sau đó ít lâu, Văn Mánh quyết định nâng tầm PR của mình lên một cấp. Hắn ghé thăm Văn Mển, và thấy một bộ máy cũ xì. Máy này từ thời... thượng cổ, CPU đời 386, 486 gì đó, bộ nhớ là 256 MB, đĩa cứng 20 MB, lại còn cái ổ đĩa mềm 1.44 MB nữa chứ! Dĩ nhiên là máy chẳng còn xài được vô việc gì.

Văn Mánh mắt sáng rỡ, hiến kế ngay:
  • Tui bày cho ông bán cái máy đời cô Lựu này với giá 100 triệu!
  • Hả? 100 đồng hay 100 triệu?
  • 100 triệu, hoặc hơn!
Thế là Văn Mánh vẽ ra một kế hoạch: Sáng tác ra một câu chuyện ly kỳ về truy tìm cổ vật. Tìm được CPU ở nơi rừng thiêng nước độc này, cái màn hình ở chốn sơn lâm cùng cốc kia, bàn phím ở sa mạc hoang vắng, con chuột ở núi đá cheo leo. Cuối cùng ra được bộ tứ linh đáng giá... 100 triệu.
Kế tiếp là dụ người ta mua. Bằng cách đưa vào đấu giá trong một cuộc đấu giá từ thiện với giá khởi điểm là 100 triệu. (Lại từ thiện, vì đã nói rao bán lòng hảo tâm là sướng nhất mà). Văn Mánh sẽ làm cò mồi trả giá lên đến... 200 triệu để dụ... mấy thằng khùng trả giá cao hơn.

Kế hoạch là vậy,và Văn Mánh đã thực hiện đúng như vậy. Nghe đâu là sau khi Văn Mánh đấu giá được 200 triệu thì... thắng, vì không ai trả giá cao hơn. Vậy là Văn Mánh phải bỏ ra 200 triệu? Không, có hề gì, Văn Mánh viện lý do này nọ để từ chối trả tiền. Dù sao thì Văn Mánh và Văn Mển cũng đều đã được trực tiếp truyền hình trên TV trong phiên đấu giá đó mà! Quảng cáo vậy mới là siêu chứ!

Hiện giờ Văn Mánh vẫn đang tiếp tục thực hiện các phi vụ mua bán lòng hảo tâm theo kiểu đó. Slogan của hắn là: Ai mua Tâm, tôi bán Tâm cho!
_________
eChip số 268 - 31/12/2010

Saturday, January 15, 2011

Cô bé bán diêm


Noel năm ấy trời thật lạnh và tuyết rơi xối xả. Trời đã xế chiều, trong bóng tối và giá lạnh, một cô bé bán diêm đang lang thang qua các hang cùng ngõ hẻm, mặc cho những bông tuyết rơi đầy trên mái tóc hoe vàng xõa ngang vai.

Các cửa sổ đã sáng đèn và mùi ngỗng quay thơm lừng tỏa ra. Cô bé vẫn biết đêm nay là Noel nhưng chưa chịu về nhà, vì về nhà nào có gì vui, có khi lại nghe bố mẹ mắng. Cuộn người trong góc giữa hai ngôi nhà nhưng tay chân vẫn đóng băng vì lạnh, em chợt nghĩ biết đâu bật diêm lên sẽ tốt hơn, chí ít cũng có thể sưởi ấm những ngón tay.

Que thứ nhất bật lên, ngọn lửa ấm áp sáng bừng như cây nến nhỏ, cô bé thấy trước mắt mình một căn phòng sang trọng. Chăn êm, nệm ấm, gấu bông chất lủ khủ. Và ô kìa, một cô nàng trạc tuổi em đang cầm máy ảnh õng à õng ẹo trước gương. Lửa vụt tắt, căn phòng biến mất, chỉ còn lại trong tay em là nửa que diêm cháy dở.


Cô bé bật que diêm thứ hai, căn phòng lại hiện ra. Cô nàng lúc nãy đang… tự sướng, khoe hàng trước một camera trên laptop. Nhìn cô nàng ưỡn tới ưỡn lui, khoe đàng trước, khoe đàng sau, show khúc trên, show khúc dưới, cô bé bán diêm bĩu môi khinh bỉ: Xời, xấu hoắc mà cũng bày đặt show hàng, bổn cô nương ngó thấy mà gớm! Bỗng que diêm phụt tắt, chẳng còn gì ngoài bức tường dày tối tăm, ẩm ướt và lạnh lẽo ngay trước mặt.

Cô bé bật một que diêm nữa, và thấy mình đang ở trước một ngôi trường học. Một đám nữ sinh trong áo dài trắng thướt tha đang chạy như… ngựa trước cổng trường. Cô bé phấn khởi hét lên Yeah! Yeah!, và chăm chú nhìn xem đám… nữ tặc đó làm gì mà ồn ào thế. Bỗng nhiên que diêm lại tắt phụt.

Bực mình, cô bé bật que diêm thứ tư, và tiếp tục thấy toàn cảnh vụ việc. Đám nữ sinh ấy đang nhảy chồm chồm như thổ dân da đỏ quanh một cô nàng. Rồi một đàn chị trong đám tung cước như Chương Tử Di, đá binh binh vào người cô nàng khốn khổ. Cả bọn hét lên: Lột áo nó, lột quần nó! Rồi tất cả ùa vào giằng tay giằng chân, xé nát quần áo cô nàng ra, bứt tóc, nhéo tai, bóp mũi… Vừa hành hung vừa cười như nắc nẻ.

Theo truyên cổ tích của Andersen thì cô bé bán diêm sẽ tiếp tục cho cả gói diêm vào ngọn lửa để tiếp tục sống trong giấc mơ đẹp, rồi sau đó về với Chúa trong cõi vĩnh hằng. Thế nhưng đây không phải cô bé bán diêm thứ thiệt, và người kể cũng không phải Andersen thứ thiệt, cho nên câu chuyện này kết thúc như sau:

Cô bé chán phèo, tắt máy tính và không thèm coi những video clip được post lên Youtube ấy nữa. Đêm đã khuya, mặc kệ, cô nhảy xổ ra đường đi chơi Noel. Cô bé làm gì, suy nghĩ thế nào sau khi xem những video clip ấy? Tôi không biết, nếu thích thì các bạn hãy tự nghĩ ra và thêm vào câu chuyện này đi nhé!
______________
eChip số 266 - ngày 17/12/2010

Tuesday, January 11, 2011

Điệp viên 008


Jambon 008 là hậu duệ của điệp viên lừng danh James Bond 007.

Nói cho chính xác thì Dăm-bông 008 mong muốn và tự cho mình là hậu duệ của James Bond 007. Muốn được như vậy phải đẹp trai, giỏi võ, lái xe như bay, bắn súng như múa. Chuyện đó sẽ giải quyết sau. Trên bước đường trở thành một điệp viên lừng danh thế giới, hắn được sự tư vấn của một chuyên gia lừng danh không kém: Chuyên gia Hai Ẩu.

Hai Ẩu nói: Đồ nghề của một tay gián điệp ngoài súng ống linh tinh, xe hơi xịn, còn có 1 thứ rất thiết yếu, đó là camera và máy ghi âm bỏ túi. Chú mày chưa có súng, chơi tạm thứ này đi.
Dăm-bông 008 mắt sáng rỡ, hỏi Hai Ẩu: Phải đó anh Hai, thứ này giá bi nhiêu? Mua ở đâu? Tui chơi luôn một bộ cho chuyên nghiệp.


Hai Ẩu cười khì khì: Thứ đó bán đầy ngoài chợ ấy mà, giá cỡ vài chục đô thôi hà. Để anh dẫn chú mày đi mua và chỉ chú mày cách xài luôn!

Vậy đó, đó là cách Hai Ẩu hỗ trợ cho đời có một tay điệp viên sừng sỏ.

Vài bữa sau, chắc để cảm ơn hay sao ấy, Dăm-bông 008 rủ Hai Ẩu đi uống cà phê. Trong lúc chuyện trò dzui dzẻ, Dăm-bông cà khịa cái chuyện Hai Ẩu già rồi mà hổng có mảnh tình rách vắt vai. Hừm, tay láu cá này dám đụng chạm vô nỗi đau của Hai Ẩu. Chẳng lẽ tự thú nhận là mình cù lần, già, xí trai? Hai Ẩu bèn chê cô này mắt lé, cô kia nói ngọng, cô nọ chân thấp chân cao,,, Xong, Hai Ẩu đi dìa!

Mẹ ơi, không ngờ ngày hôm sau gặp ngoài đường các cô ấy nhìn Hai Ẩu bằng… một phần tư con mắt, có cô còn giơ giày cao gót dứ dứ vô mặt Hai Ẩu. Hỏi ra mới biết cái gã Dăm-bông 008 đem những lời tào lao trong quán cà phê kể lại cho mấy cổ, còn bật máy ghi âm đã ghi lén lời của Hai Ẩu cho nghe lại để chứng minh rằng… nói có sách, mách có chứng.

Điên tiết, Hai Ẩu gọi Dăm-bông 008 ra mắng vốn. Hắn cười khửa khửa nói: Tui canh me hoài mà hổng có điệp vụ nào tầm cỡ để ghi âm lén, thành thử phải chọn anh Hai làm đối tượng để ghi âm.

Hừm, đúng là mình nối giáo cho giặc mà. Hai Ẩu thề là sẽ không bao giờ đi uống cà phê, cũng như không thèm nói chuyện với Dăm-bông 008 nữa!

Về phần Dăm-bông, hắn vẫn không chừa. Hắn vẫn rình rình khi đi nhậu, đi cà phê… ghi âm và ghi hình lén lời nói, cử chỉ của bạn bè, sau đó tìm nơi để phát ra và cười khửa khửa một cách vô cùng thô bỉ.

Đỉnh điểm xảy ra khi một thằng bạn của Dăm-bông đi thi bị rớt. Cậu chàng này tức quá hóa điên, chửi thầy cô ngu như… bò, không biết đánh giá tài năng của cậu; chửi bạn bè nhục như… chó, không cho cậu copy. Dăm-bông lẳng lặng cười mỉm chi, khích cho thằng bạn chửi hăng hơn nữa, và lẳng lặng ghi âm.

Lần này điệp viên Dăm-bông 008 tiến thêm một bước ứng dụng công nghệ nữa. Hắn post đoạn ghi âm đó lên YouTube.

Kết quả thật bất ngờ. Thằng bạn bị cộng đồng mạng ùn ùn lên án là mất dạy, nhưng cái thằng lén ghi âm và post lên mạng (tức là điệp viên Dăm-bông 008 của chúng ta) cũng được “suy tôn” là… đồ vô văn hóa!

Bây giờ không chỉ Hai Ẩu mà hầu hết bạn bè của 008 đều nghỉ chơi với hắn, vì sợ bị ghi âm lãng xẹt.

Cũng bây giờ Hai Ẩu mới biết ý nghĩa biệt danh Không Không Tám của hắn. Không Không tức là . Có Tám, tức là… nhiều chuyện!

Hai Ẩu ngẫm, xong rồi… nghỉ ngơi, và kết luận: Học sử dụng công nghệ thì dễ, nhưng học ứng xử có văn hóa thì e rằng không dễ tí nào!
__________
eChip số 264 - 03/12/2010

Con gấu bông

Văn Tèo là một nhà cung cấp RAM máy tính chuyên nghiệp. Hàng của Văn Tèo bán giá không rẻ, nhưng được cái là chất lượng tốt, nên mỗi khi cần mua RAM là Hai Ẩu lại tìm đến anh.

Bữa nay Hai Ẩu tới tìm Văn Tèo cũng vì chuyện đó: mua mấy cây RAM về nâng cấp máy tính.
Ngạc nhiên chưa? Chỗ kinh doanh của Văn Tèo thay vì là những hộp RAM máy tính thì giờ đây lủ khủ những con gấu bông nho nhỏ, xinh xinh. Hai Ẩu hỏi: Anh chuyển sang nghề bán gấu bông rồi à?

Văn Tèo cười khoái chí, gật đầu, ra dáng rất hài lòng với ngành nghề kinh doanh mới của mình.
Trời, Hai Ẩu vẫn nghe nói là tình hình kinh tế khủng hoảng, sức mua giảm mạnh, nhất là đối với mặt hàng IT, nhưng đâu ngờ hậu quả của nó trầm trọng đến như vậy: một chuyên gia lỗi lạc về RAM như Văn Tèo cũng phải bỏ nghề để chuyển sang nghề.... bán gấu bông. Hai Ẩu hỏi anh như một lời ta thán: Vì đâu nên nỗi?


Văn Tèo cười hề hề, giải thích:

Chuyện là vầy, nói chung chuyện bán hàng cũng có chậm đôi chút do tình hình kinh tế khó khăn, nên công ty tui tổ chức chương trình khuyến mãi: mua một cây RAM tặng một con gấu bông. Sức mua tăng lên thấy rõ!

Ban đầu tui cứ tưởng người ta mua RAM vì thấy được tặng quà, đồng nghĩa với giá mua của cây RAM được giảm đi. Thế rồi lượng bán RAM càng ngày càng nhiều, tui phải mua thêm gấu bông để tặng. Cuối cùng tui phát hiện ra một chuyện: người ta mua RAM vì thích con gấu bông chứ không phải vì người ta cần cây RAM.

Là nhà kinh doanh chuyên nghiệp, mình cần phải biết nhạy bén với thị trường. Người cần cái gì ta bán cái nấy. Vậy là tui chuyển sang mua gấu bông về bán.

Ra là vậy. Đúng là một sự linh hoạt trong kinh doanh. Hai Ẩu thầm phục Văn Tèo biết chuyển hướng nhanh chóng để đạt hiệu quả cao, nhưng không khỏi tiếc cho tài năng và kinh nghiệm của anh trong việc bán RAM bao nhiêu năm qua. Hai Ẩu hỏi:
  • Vậy là anh bỏ hẳn cái nghề IT rồi sao?
  • Đâu có bỏ!
  • Không bỏ là sao?
  • Đây nè, anh nhìn cho kỹ đi, tui ghi rõ câu quảng cáo khuyến mãi: Mua một con gấu bông tặng một cây RAM. Vẫn có RAM đây mà!
Tới đây Hai Ẩu hiểu mà không hiểu, hỏi lại Văn Tèo:
  • Nhưng tặng quà như vậy anh lỗ mất còn gì?
Văn Tèo phá lên cười:
  • Sao lỗ được? Vì giá bán của tui là giá bán của con gấu bông cộng với giá bán cây RAM mà, tui có mất gì đâu nè? Chẳng những không mất mà thay vì bán được một món đồ, tui bán được tới hai món!
Hai Ẩu vẫn nhất quyết... chưa hiểu, hỏi nữa:
  • Nhưng như vậy giá của anh cao quá, ai mà mua?
  • Khách hàng vẫn mua anh Hai ơi, vì so với mấy thằng bán gấu bông khác tui có ưu thế là có tặng thêm... cây RAM, còn đối với mấy thằng bán RAM khác tui có ưu thế là tặng thêm... con gấu bông!
Chợt nhớ ra một điều, Văn Tèo hỏi Hai Ẩu: À, mà hôm nay anh Hai tới đây mua gì?
Hai Ẩu ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi, rồi lúng túng trả lời: Ơ, ơ, tui tới để... mua gấu bông!
__________
eChip số 261 - 12/11/2010

Monday, January 10, 2011

Tam tiếu tiêu dao tán


Đỉnh Hoa Sơn một chiều thu nắng nhạt. Sau một ì-ven hoành tráng luận kiếm Hoa Sơn, 5 vị anh hùng trong võ lâm ngũ bá ngồi uống cà phê tán dóc về các môn võ công thâm hậu trong thiên hạ.

Lão ăn mày Hồng Thất Công lên tiếng trước: Ta nghe nói thuở xưa lão quái Đinh Xuân Thu của phái Tinh Tú có môn tà giáo rất lợi hại là Tam tiếu tiêu dao tán, không biết lời đồn ấy có thật hay không?

Tây độc Âu Dương Phong cất tiếng sang sảng: Ta biết! Đó làmột môn võ công có thật. Thực sự đó là một loại độc chất không màu, không mùi vị. Kẻ nào trúng độc sẽ cười ba lần. Cười lần thứ nhất tưởng là khoái chí cái gì đó. Cười lần thứ hai tưởng là chọc quê ai. Cười lần thứ ba là… xong phim, lăn đùng ra chết queo!


Đông tà Hoàng Dược sư gằn giọng: Nhảm nhí! Trên đời này làm gì có loại độc chất quái dị thế? Chẳng lẽ người trúng độc chỉ cười 2 lần, rồi…sang năm mới cười lần thứ ba thì sang năm mới chết à?

Âu Dương Phong cãi lại: Chính là như thế! Các người không nhớ rằng trong Thiên long bát bộ Tô Tinh Hà là đồng môn của lão quái Đinh XuânThu đã bị lão quái chơi cho một chiêu Tam tiếu tiêu dao tán mất mạng hay sao?Khi ấy gã thầy chùa Hư Trúc ngó thấy Tô tiên sinh nhìn mình cười mỉm chi thì tưởng lão khen mình đẹp trai, đến cái cười thứ hai thì tưởng là cười đểu chọcquê mình đầu trọc. Hư Trúc thấy Tô Tinh Hà cười lần thứ ba thì đã nổi sung lên, tưởng Tô tiên sinh cười khi dể, nào dè vừa cười xong là Tô Tinh Hà tắt thở liền!

Nam đế Đoàn hoàng gia trầm giọng: Bọn ta là danh môn chính phái, quyết không luyện những thứ tà đạo. Riêng ta, ta tin là trên đời này không ai có thể luyện được một loại độc chất như vậy
Vương Trùng Dương nãy giờ im lặng lắng nghe, giờ mới lên tiếng: Các người không tin ư? Riêng ta, ta tin, vì ta biết có một loại võ công còn cao siêu, vi diệu hơn cả Tam tiếu tiêu dao tán.
  • Hơn cả Tam tiếu tiêu dao tán? – Cả bọn đồng thanh kêu lên.
  • Đúng vậy, vào mùa thu cuối thập niên thứ nhất của thiên niên kỷ thứ ba, tại một xứ nọ người ta phát hiện ra một bí kíp võ công gọi là Thập đĩa tiêu dao tán.
  • Võ công ấy lợi hại thế nào? – Cả bọn lại kêu lên.
  • Võ công ấy quy định thế này: Nếu cao thủ võ lâm nào bị phát hiện mua 1, 2, 3… 7, 8, 9 cái đĩa lậu (tức là đĩa không có dán tem nhãn) thì… không sao cả, nhưng nếu mua đến cái đĩa thứ 10 thì lập tức tiêu ngay.
  • Làm sao biết được? Nếu mua nơi này 6 cái, mua nơi khác 3 cái, cộng lại là 9 cái thì có tiêu không?
  • Chưa tiêu. Vì chưa đủ 10!
  • Nếu mua nơi này 7 cái, mua nơi khác 3 cái, cộng lại là 10 cái thì có tiêu không?
  • Tiêu chứ sao không! Thập đĩa tiêu dao tán mà!
  • Nếu mua 9 cái, được khuyến mãi một cái, cộng lại là 10 thì có tiêu không?
  • Tiêu luôn!
  • Vô lý! Làm sao kiểm soát, làm sao phát hiện để xử lý khi mua đến cái đĩa thứ 10? Điều này còn hoang đường hơn cả Tam tiếu tiêu dao tán!
Vương Trùng Dương cười mỉm chi 3 lần (nhưng không chết, vì chưa trúng phải Tam tiếu tiêu dao tán), nói: Hoang đường hay không ta không biết. Chỉ biết là bí kíp võ công này đã được ban bố. Chỉ còn có việc luyện tập cho thuần thục mà thôi.
  • Lợi hại thật! – Cả bọn đồng thanh kêu lên.
___
[Điều 9, chương II, Nghị định 75 của Chính phủ có hiệu lực từ 1/9/2010 quy định phạt từ 500 nghìn đến 1 triệu đồng đối với người bán hoặc mua đĩa lậu với số lượng 10 đĩa trở lên]

_________
eChip số 263 - 26/11/2010

Sunday, January 9, 2011

Hai Lúa mê IT

Hai Lúa là ông bạn già của Hai Ẩu. Đúng như tên gọi, hai người giống nhau cái thứ Hai, Hai Lúa thì lúa, Hai Ẩu thì ẩu. Điểm khác nhau là cha Hai Lúa này ở nhà quê, mù tịt hổng biết gì về IT hết – còn Hai Ẩu, dù gì thì cũng là một “chiên da” về IT.

Ngày nọ, Hai Lúa từ nhà quê gọi điện lên thành phố cho Hai Ẩu, tha thiết đề nghị: Anh Hai ơi, tui thấy tụi nhỏ ở đây nó rành máy tính với Ai-ti Ai-tiếc gì đó quá. Tui muốn biết về Ai-ti cho ngang tầm thời đại mà hổng dám hỏi tụi nó vì mắc cỡ quá. Anh có cách nào giúp tui hiểu Ai-ti hông anh Hai?

Tội nghiệp ông bạn già, nhưng Hai Ẩu đâu có ở không mà dìa quê hướng dẫn sử dụng máy tính cho ổng. Hai Ẩu nghĩ ra một sáng kiến là hàng tuần gởi cho ổng một tờ eChip để đọc cho quen dần với công nghệ thông tin.

Được 2 số, Hai Ẩu nhắn tin cho Hai Lúa, hỏi:
  • Ông biết về IT chưa?
  • Biết rồi!
  • Khoái không?
  • Khoái!

Được 1 tháng, Hai Ẩu lại nhắn tin, hỏi:
  • Có cần gửi eChip để tìm hiểu về IT nữa không?
  • Cần chớ! Hay quá mà!
  • Thích lắm à?
  • Quá thích!
Thế rồi một hôm Hai Lúa nằng nặc đòi lên thành phố để thực hành Ai-ti, vì trăm đọc không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một sờ. Nể bạn, Hai Ẩu rủ ổng lên để mình chỉ cho cách thực tập trên máy tính.

Tới nơi, Hai Lúa cứ háo hức đòi coi IT ra sao ngay, không chịu đi dạo phố. Hai Ẩu thấy vui trong lòng vì ông bạn mình già rồi mà còn ham học hỏi, cũng vui vì việc đào tạo IT của mình cho ổng không vô ích.

Hai Ẩu dắt Hai Lúa đến bàn làm việc, mở máy lên, bắt đầu hướng dẫn cho ổng coi IT là sao. Thay vì nhìn vô màn hình máy tính, Hai Lúa cứ đứng đờ người ra, ngơ ngác hỏi Hai Ẩu:
  • Ai-ti đâu?
  • Thì đây nè!
  • Sao kỳ dzậy?
Hai Ẩu gắt: Kỳ là kỳ làm sao? Bữa giờ ông đọc eChip tới đâu rồi? Hôm bữa tui hỏi ông biết IT chưa, ông trả lời là biết rồi kia mà?

Hai Lúa giận dỗi: Tui nghĩ Ai-ti là mấy em xinh như mộng, chưn dài tới nách, chớ sao lại là cái gì giống cái ti-vi như thế này?

Hai Ẩu sững sờ hỏi lại: Ai nói ông Ai-ti là… mấy em chưn dài tới nách?

Hai Lúa phân trần: Tui coi kỹ lắm rồi mà. Số báo eChip nào tui cũng ngắm thiệt kỹ… cái bìa. Toàn là mấy em mặt đẹp như tài tử người Hoa, chưn dài như… kiếm Nhựt. Ai-ti không là vậy thì là cái giống gì?

Thế là Hai Lúa nằm vạ ở nhà Hai Ẩu, đòi phải gặp cho được Ai-ti theo như bìa eChip mới chịu. Hai Ẩu không biết làm sao, bèn chở ông bạn già của mình tới tòa soạn eChip để… bắt đền. Hiện giờ Hai Lúa vẫn nằm vạ tại tòa soạn eChip, ai là con cháu của ổng xin làm ơn tới để chở ổng dìa nhà!
______________
eChip số 260, ngày 5/11/2010

Thursday, January 6, 2011

Gặp gỡ trùm WikiLeaks


Cái cửa hàng sửa chữa laptop bé xíu của Văn Tèo bỗng nhiên xuất hiện một vị khách nước ngoài. Tèo khấp khởi mừng thầm phen này gặp khách sộp, nhưng rồi tiu nghỉu khi thấy vị khách chỉ đi tay không và không có ý định mua gì cả.

Khách tỉnh bơ kéo ghế ngồi và nói: Hello, tao là Julian Assange!

Tèo miễn cưỡng đáp lời: Hello Mr. Julian Assange!

Chào xong, bỗng nhiên Tèo sực nhớ cái tên này quen quen. Tèo bủn rủn tay chân, hỏi lại:
  • Mr. Julian Assange, chủ trang web WikiLeaks, đang bị truy nã toàn cầu?
Julian Assange cười khoái trá:
  • Ha ha ha! Yes! Yes! Tao chính là sếp WikiLeaks đây!

Tèo hoảng quá, đuổi Assange đi: Trời ơi, đang bị truy nã mà sao chun vô đây? Làm ơn làm phước đi chỗ khác chơi cho tui nhờ đi cha nội ơi!

Assange cự nự: Mày ngốc quá, tao tới đây giúp mày phát triển kinh doanh theo ý tưởng WikiLeaks của tao nè.

Tèo nghe qua xém xỉu, lắp bắp nói: Tui lạy ông, tui lấy đâu ra mấy tài liệu tối mật như ông, mà nếu có đi nữa tui cũng hổng dám đưa lên web đâu. Chết chắc!

Assange: Tao biểu mày làm giống tao hồi nào? Mày hông nghe lời dạy Tuổi nhỏ làm việc nhỏ hả? Tao sẽ chỉ cho mày làm một việc ngon lành, hoàn toàn nằm trong khả năng. Mày sẽ có tiền, sẽ nổi tiếng… như tao, nhưng không bị truy nã như tao.

Văn Tèo nửa sợ, nửa tò mò, bèn hỏi Julian Assange coi làm sao. Assange chỉ đại vô một cái laptop của khách hàng đang đặt sửa, và hỏi: Cái này sửa xong rồi hả?

Tèo gật đầu. Assange biểu Tèo mở máy lên coi.

Tưởng gì! Hóa ra là nó muốn kiểm tra tay nghề của mình. Tèo khởi động máy, máy chạy ngọt xớt, Tèo cười thỏa mãn.

Assange vẫn cặm cụi thao tác máy. Một lát sau, y ngoắc Văn Tèo tới coi những file mà y vừa mở được trên máy.

Nào là kế hoạch kinh doanh, nào là báo cáo tài chính, nào là phương án cạnh tranh… Tèo ngơ ngác nói với Assange: Cái này là laptop của một ông sếp, trong đó có những file như vầy là chuyện bình thường thôi mà!

Assange nhăn mặt: Ngu ạ, đây là những dữ liệu mật của thằng chả chứ còn gì nữa! Mày cứ copy ra đem bán cho đối thủ cạnh tranh là ngon lành rồi, đâu nhất thiết phải làm WikiLeaks như tao.

Tèo sững người, trong khi Assange tiếp tục “khám phá” cái laptop. Y cười sằng sặc khi vô một folder chứa toàn phim và ảnh sex. Y lại tiếp tục truy cập vào mail box mà chủ nhân vì hớ hênh đã đặt sẵn password (vì là máy cá nhân mà), và phát hiện ra một đống mail hẹn hò với mấy cô bồ nhí nào đó. Y hỏi Văn Tèo:
  • Thằng cha này có vợ chưa? 

  • Có vợ có con rồi!
Assange vỗ đùi cái bép, nói: Vậy là thêm một đống thông tin giá trị nữa! Mày ngon rồi!

Julian Assange diễn giải cho Văn Tèo nghe: Laptop là nơi chứa những thông tin riêng tư của cá nhân. Khi nó hư đột xuất đương nhiên chủ nhân không lấy thông tin ra kịp. Khi họ mang máy đến đây xem như đã phó thác thông tin riêng tư cho anh kỹ thuật viên sửa chữa. Nếu anh ta có lòng gian tà thì coi như… trứng đã được giao cho ác. Một cái laptop đã có bấy nhiêu thông tin riêng tư rồi, mỗi ngày sửa cả chục cái laptop thì tha hồ mà…

Văn Tèo nghe nói mà ngơ ngẩn cả người.


Khi Hai Ẩu tới cửa hàng ấy thì Văn Tèo vẫn đang ngơ ngác, còn Julian Assange đang cười sằng sặc. Không biết Văn Tèo có nghe lời Julian Assange không, riêng Hai Ẩu thì đang có một thông tin tối mật, sẽ bán cho ai trả giá cao. Thông tin đó là: Cửa hàng Văn Tèo ở đâu, và trùm WikiLeaks Julian Assange còn ở đó hay không!
_________
Siêu thị Số - số 68, tháng 12/2010

Bạn sẽ phải ngạc nhiên với dòng bộ xử lý để bàn Intel® Core™ thế hệ thứ 8

Hãy sẵn sàng đón nhận những trải nghiệm tuyệt vời khi chơi game, VR và giải trí ở bất kỳ đâu với máy tính được trang bị dòng bộ xử lý In...